Hot Boy thì sao?

Nội dung trò chơi: Hot Boy thì sao?


Giới thiệu nv:
- Nguyễn Thái Sơn( hắn ): là 1 công tử bột khá nóng tính. Thích lăng nhăng ( k yêu ai quá 1 tuần ) con trai chủ tịch tập đoàn đá quí (Đứng đầu Châu Á và thứ 3 thế giới) mama (là tiểu thư của tập đoàn thời trang lớn nhất thế giới).

- Trần Huy Long : là 1 trong 2 thằng bạn thân nhất của Sơn. Là 1 ng trầm tính ít nói vì 1 lí do trong quá khứ. (đọc đi thì biết lí do gì nha). Cha là chủ tịch tập đoàn NTN đứng nhì thế giới.

- Lê Hoàng Duy : là 1 trong 2 thằng bạn thân nhất của Sơn cũng là công tử bột của dòng họ nhà Lê Hoàng cha đứng đầu tập đoàn nội thất ASD (nằm trong top 3 thế giới)

- Mai Thùy Trang (nó) : là đứa ngịch ngợm nhưng biết quan tâm tới ng khác. Biết võ. nhà không có quyền thế gì bố mẹ bỏ nhau. ở với mẹ. mẹ là công chức nhà nước bình thường. nhưng cậu của nó lại là chủ tịch tập đoàn thời trang nổi tiếng top 3 thế giới về thời trang. Rất quý nó vì cậu k có con gái.

- Hoàng Lê Phương : là đứa ham chơi bời cũng rất chi là lăng nhăng là bạn thân duy nhất của nó là tiểu thư danh giá của tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới.

Chap 1:
Tại biệt thự Tuyết Trắng ( biệt thự nhà họ Nguyễn )
Có tiếng gõ cửa..cốc cốc cốc...
- ai đấy – giọng ngái ngủ của hắn.
- dạ. thưa cậu chủ đã đến giờ đi học, cậu chủ dậy đánh răng rửa mặt còn xuống nhà ăn cơm ạ.- cô giúp việc
- tôi biết rồi. tôi xuống ngay.- hắn ể oải vọng ra.
Cùng lúc đó tại 1 căn nhà nhỏ khác.
- Trang ơi đi học thôi lần đầu tiên tới trường đừng để bị trễ.- giọng phương gọi vọng từ trong chiếc mui trần mới
- Ukm. Chờ tui 1 tý – nó nói nhanh
Khoảng 3 phút sau nó chạy hộc hộc từ trong nhà ra.
- hỳ chờ tui lâu chưa mụ?- nó hỏi đểu
- thôi mẹ. nhanh lên xe không muộn giờ học của con. Mà mụ làm gì mà lâu vậy.- phương tò mò hỏi (có 3 phút làm gì lâu – t/g ; im! K phải việc của bà lo viết cho kịp đi - phương)
- ukm chờ mama làm cho hộp cơm hyhy – nó cười trả lời
( chả là trước đây nó học ở trường của nhà nước bình thường nhưng cậu nó thấy nó học giỏi lại ngoan nên xin cho nó vào trường dream star là trường dành cho cử nhân suất sắc và cậu nó cũng là 1 trong những cổ đông đầu tư vào trường học này)

Tới trường nó ngỡ ngàng nhìn vào từ lúc bước chân xuống xe. Ngôi trường to cái cổng vào hình cầu vồng. có ghi tên trường “dream star” bên dưới có chữ “dành cho học sinh suất sắc” (nhìn cổng đã thấy sang trọng ùi). Vào trong sân trường có 3 dãy nhà 3 tầng xếp thành hình chữ U (nhoc cũng không biết tả thế nào nữa m.n thông cảm ha) 2 bên là tòa nhà bên phải là dãy nhà A dành cho học sinh quý tộc. bên trái là dãy nhà B dành cho học sinh suất sắc được tuyển. và nó được cậu xin cho nên học ở dãy nhà A. Ở giữa là phòng hội đồng, ban giám hiệu. phòng y tế, hành chính, thí nghiệm...
Đứng ngắm nhìn xung quanh 1 lúc rồi Phương đưa nó lên gặp hiệu trưởng.
- em chào thầy – nó nói và nở 1 nụ cười duyên.
- Ukm. Em là Mai Thùy Trang con ông Mai Hải Cường? – hiệu trưởng hỏi.
- Dạ thưa... – đang định nói thì bỗng thôi nó chỉ gật đầu.
( Mai Hải Cường là cậu nó. Hôm trước khi xin vào trường cậu nó sợ nó bị bắt nạt nên đã nói là bố nó nó đã nghe cậu nó dặm )
- Em vào lớp 10a2 học dãy nhà A giờ em có thể lên lớp.- ông thầy nhẹ nhàng nói
Khi ra cửa Phương vội vàng liền hỏi:
- Sao rồi? mụ học lớp nào? ở đâu
- Từ từ đã nào mụ làm gì mà ghê vậy? tui có phải là tội phạm gì đâu. – nó vội vàng chen ngang. Ròi nó nói.
- D..d.d.ê. mụ học cùng lớp tui nè. Nhiều hotboy lắm nghe... – Phương tự nói tự sướng trong khi nó đã bỏ đi từ hồi nào ui
( bốc phét tui vừa nói được 2 câu vừa bỏ đi vậy mà bảo đi từ hồi nào chăm mà viết đi k lại k kịp tui nói đó – Phương nói vs t/g vậy đó, nhoc – biết vậy không cho mụ vai chính cho ui hix..hix)
Rồi Phương vội đuổi theo nó nhưng không thấy. không biết nó đã đi đâu Phương liền vào lớp ngồi và truyền tin lớp sắp có hs mới.
Tới lớp: là 8h kém 10p
(để nhoc nói vài điều về ngôi trường này nha. Đây là ngôi trường tư nhân nên vào lớp hoc 3 tiết mỗi tiết ngỉ 5p lúc 8h00 đến 11h trưa thì nghỉ tới 1h15 và tiếp tục học 3 tiết và về lúc 4h kém 15)
Trong lúc chờ vào lớp nó đi loanh quanh xem trường mới của mình. Nó ra sân sau thì thấy có 1 con suối bé chảy vòng qua sân rồi chảy ngược lại. để vào trong sân sau thì đi qua 1 chiếc cầu gỗ dài tầm 5-7m rộng 2m và chiếc cầu tạo thành hình bậc thang rất đẹp.
Vào trong sân lại toàn là cỏ non như sân vận động ý lại có các cây cối xung quanh sân nhìn rất đẹp và lạ mắt. đang thẫn thờ suy ngĩ thì có tiếng trống vào lớp nó đành nuối tiếc ra đi (eo cứ như phim tình cảm k lỡ rời xa n.y ý)
Nó bước vào lớp cũng đúng lúc cô giáo chủ nhiệm vào lớp cô giới thiệu nó và bảo nó tim chỗ ngồi nó định đến bên ngồi cạnh Phương thì Long và Duy đồng thanh nói:
- Ở đó có ng ngôi rồi.
- Ukm! Vậy hả.- rồi nó sang ngồi cạnh Long
- 2! Mình ngồi đây được chứ? – nó hỏi rồi nháy mắt tinh nghịch.
Long k nói gì chỉ gật đầu. đúng lúc chiếc điện thoai kêu lên Long nói 1 cách hồn nhiên
- lô. Anh đây.
Cả lớp hướng mặt xuống chỗ Long vì xưa nay Long ít khi nói chuyện với ai vói giọng ngịch vậy những cô gái thì giật mình k biết ai chiếm được tình cảm của Long vây. Rồi bỗng Long nói một câu khiến con trai thì chán nản gái thì vui mừng.
- ukm. Tý tao qua. Mày k vào hoc hả?
- ...(đầu dây bên kia nói 1 chuyện gì đấy mà nhoc cũng không nghe đc hi)
- Rồi. ok – Long tắt máy
Rồi nhìn sang chỗ Duy và Phương nói:
- Tý vào phòng hội đồng nha. Thằng Sơn đánh nhau bị vào rồi. cả công an nữa. nó bảo qua đấy làm chứng là hôm qua nó đi với bọn mình.
(từ lúc vào trường học Phương cũng chơi với Duy, Long và Sơn)
Trong lúc bọn kia nói chuyện với nhau mà nó ngồi giữa nhưng chẳng hiểu gì cả rồi phương vẫy vẫy tay gọi nó, nó quay sang
- tý đi cùng tui nha mụ.- Phương hỏi nhỏ ( giáo viên đang trong lớp mà )
- ukm – nó chỉ gật đầu nhẹ nhưng trong đầu nó đang tự hỏi xem là đi đâu.
Giờ ra chơi.
Cả lũ hồng hộc chạy xuống phòng hội đồng và tất nhiên có cả nó.
- chúng em chào thầy cô ag.- chúng nó đồng thanh hô
- ukm. Có việc gì k?- thầy giáo hỏi
- dạ Sơn đâu rồi ạ?- Long Vội vàng hỏi
- Sơn bị ngất đưa về rồi.- cô giáo
- Tại sao lại ngất ag? Đưa Về lâu chưa ag – cả lũ hốt hoảng hỏi tiếp
- Cũng vừa thôi ai đó gọi điện tới và bảo đang ở phòng hội đồng chờ và Sơn vừa tới đây thì bị ngất - thầy giáo
- Cụ thể thế nào thì các em tự hỏi bạn đi – cô giáo
- Vâng chào thầy cô bọn em lên lớp – cả lũ
Tới lớp chẳng ai hiểu gì cả nó cả bọn bạn nó thì điện thoại của Duy vang lên... là số của Sơn.
- alo...- Duy nge
- tới nhà tôi đi. Gọi cả lũ nha.- Sơn nói nhanh rồi úp máy
chẳng ai hiểu gì hết và cả lũ lại chạy ra cổng trường vì dù sao đây cũng là những thế lực mạnh nhất trường mà giáo viên cũng phải nể. nên cả bọn chẳng thèm xin phép lấy 1 câu ( học sinh thế đấy)
đến nhà hắn cả lũ nhảy vào xem hắn thế nào trừ nó ra. thì ra hắn bị 1 ai đó đánh xưng hết ng hắn. Nó quay lưng vào hắn vẻ khinh thường. hắn kể:
- tối hôm qua hắn đi dạo vậy gặp 1 thằng con zai bằng hắn k có việc gì làm nên thế là nổi máu anh hùng nó nhảy ra đánh thằng kia. Khi sắp hạ đc thì bỗng ở đâu có 1 đứa con gái nhảy vào đánh nó. Bị đánh bất ngờ nên nó k né được đành chấp nhận ăn đòn vì đứa con gái ấy có võ. Và chuyện sáng nay chỉ là lừa mọi ng để xuống thôi rồi hắn cười
nghe tới đây thế là mỗi đứa cho hắn ăn vài cái bánh tát và đấm nhẹ nữa vì cái tội lừa tình anh em.
Đang vui bỗng hắn nhìn thấy nó từ đằng sau, hắn nghĩ sao mà quen quen...
- trời thì ra là............- hắn nhìn vào nó và hét lên
cả bọn giật mình quay ra xem có chuyện gi hay k?
- chuyện gì vậy Sơn? – Duy hỏi giọng hốt hoảng
Sơn chỉ tay vào mặt nó: - đây là............
- Phương nhanh nhảu: - ak! Xin giới thiệu với hotboy của trường đây là Trang thành viên mới của lớp và là bạn nữ thân nhất của mình. ( phương vùa nói xong thì nó quay mặt lại ).
- Trời... cô... là ... – hắn nói vẻ mặt như đang suy nghĩ 1 điều gì mà chưa nhớ ra.
- Tôi làm sao? Anh bị thế là vẫn còn nhẹ lắm – nó nhanh mồn nhảy vào nói như chưa hả cơn giận hôm qua.
- Đúng là cô ak? Cô mà đòi làm con gái ư? Con gái đâu về mà chẳng thấy ở đâu là hiền dịu, nết na gì hết vậy?.... – hắn tuôn 1 chàng làm nó tức nổ mắt.
- Ukm tôi vậy đấy thì làm sao anh nào? Thiệt hại gì tới kinh tế nhà anh k? anh nuôi tôi ngày nào k? anh mới là cái loại con trai gì mà ể oải, đánh mới 2 chiêu mà đã ngã lại còn kêu đau tới ngày hôm sau nữa, đã thế lại còn tỏ vẻ anh hùng, da thì trắng như em bé sơ sinh, cái loại công tử bột nhà anh chẳng làm được gì cả suốt ngày chỉ biết cậy thế ức hiếp ng thôi hả?... – nó phun ra như núi lửa đang trào làm hắn và mọi ng chẳng ai hiểu gì chỉ biết ngồi đấy nge k.
- ....- hắn định nói gì tiếp thì bị Phương, Duy và Long hét lên cản lại
- 2ng làm cái trò gì vậy? 2ng biết nhau hả? – Phương hỏi dồn trong bực tức
Rồi nó bình tĩnh kể lại cho cả bọn cùng nge
- Chả là hôm qua tui với thằng em con cậu đi chơi (nói là thằng em nhưng hơn nó 2t) chẳng may nó quệt phải que kem vào 1 đứa con nít thế là nó khóc và công tử bột đây tưởng nó bắt nạt trẻ con lao vào đánh tui đi trước không thấy nó đâu liền quay lại tìm và thấy cảnh đấy tui tưởng là hắn bắt nạt em tui rùi tui lao vào đánh hắn vừa cầm được cổ áo lên gối dc 2 cái hắn liền ngất (giả vờ ) tui mới kéo em tui đi. Về tới nhà nghe thằng em kể mới biết hiểu lầm... hhyhy...
- Cô còn cười. biết sai sao k xin lỗi?- hắn đc đà bắt bẻ
- Tôi cũng định đấy chứ ai bắt anh chửi tui?- nó bắt đầu xuống giọng.
- Thôi huề nha tí tui bao đi ăn kem đc k? – nó cười chừ
- Ê. Thế bà định đi ăn với hắn mà k rủ tụi tui hả? ghê ak nha. – Phương nói đểu
- Hic! Thôi mà. Mấy ông bà biết tui làm gì có tiền nhà tui nghèo lắm hix.- nó nói vẻ mặt nịnh hót
- Ui k dám đâu. Đùa tý thôi tui mời đc chưa? – rồi Phương gọi – Sơn thay đồ đi rùi đi ra công viên chơi tý nhỉ?
Nghe thấy thế Duy phấn khởi:
- ukm đi. Hay đấy keke – Duy cười với ánh mắt đầy mưu kế (Duy cũng lăng nhăng không kém Sơn đâu ak)
5 đứa chúng nó đi dạo rồi bất chợt. nó và hắn cùng dừng lại ở đúng 1 quán kem Gusts of warm air. Cả bọn như hiểu ý thế là cả 5 đứa đi vào quán kem. Nhìn quán có vẻ rất sang trọng đc sơn màu hồng tạo vẻ ấm áp và lúc nào cũng có nhạc rất êm tai. ở giữa là 1 chiếc bể nước được chảy từ trong đá nhô cao khoảng 2m chảy nhẹ xuống như xua tan được mọi sự buồn phiền. chủ quán là 1 bác trai tuổi trung niên rùi. Phục vụ là cô con gái của bác đang hoc cấp 2. bác ra phục vụ bàn nó.
- Các cháu ăn uống gì k? – bác ân cần hỏi và k nhìn vào mặt nó
- Cho bon cháu 3 Socola. – Duy nhanh nhảu đáp
- Cậu lấy cho ai vậy? – Phương hỏi Duy
- Thì 2 cậu bạn già của tớ chứ ai? – nó nhe răng ra cười
- Cho cháu kem dâu, 1 đĩa hoa quả, 1 đĩa hướng dương. Đc rồi ag. – Phương nhẹ nhàng đáp.
- Ukm. Bác sẽ mang ra luôn – rồi bác quay vào
- Haha con trai gì mà thèm ăn hơn cả con gái vậy? – Phương cười rồi chỉ tay vào mặt Duy
- Duy quay sang chêu lại phương – ai như 1 số ng thèm ăn lắm rồi mà giả bộ
- Haha. Ông Duy nói đểu ông Long Với Sơn nè.
Cả bọn ngồi chêu nhau vui mà quên mất có 1 ng từ khi vào quán k nói câu nào. Và cũng không gọi gì luôn.
Nó chỉ chăm chú nhìn vào quán nhìn xung quanh như thể nó chưa nhìn thấy bao giờ.đúng lúc bác mang đồ ra cho cả bọn. cả bọn ngạc nhiên k biết cốc cacao là dành cho ai bác nhìn như hiểu điều bọn nó đang định hỏi bác nói
- cốc đó là của Trang đó
- cả bọn ngạc nhiên nhìn Trang vẫn vẻ mặt lạnh như chẳng có gì lạ cả?- Sao bác biết Trang?
- Bác k nói gì. Trang quay sang hỏi bác.
- Dì đâu rồi ba, hôm nay sao quán lạ thế?
- Ba ư? Cả bọn vẫn đang trong tình trạng mắt chữ Ô mồn chữ O vì chẳng hiểu gì.
- Dì con mất được 2 tháng rồi ba k muốn em con buồn nên sơn lại mầu tường và đổi cách trang trí cho phù hợp
- Nó im lặng nhìn vào khoảng không
(ba me nó li hôn được hơn 10 năm rồi ba nó li hôn được hơn 1 năm thì lấy vk khác rồi có con có quán nhưng nó k ghét ba và vẫn hay ra quán ngồi ăn vì vậy nên lúc gọi đồ nó k nói nhưng ba nó vẫn biết)
Ba nó đi vào trong cả bọn xúm lấy nó hỏi chuyện. nhưng nó vẫn không nói gì nó nghĩ giờ thương ba nó. Dì nó là ng tốt nó biết vậy ba bỏ mẹ con nó vì ba nó ngĩ không làm tròn trách nhiệm được. sợ gia đình nó đã nghèo giờ nuôi ba nó nữa sẽ lại nghèo thêm. Rồi 1 năm sau dì cũng chấp nhận lấy ba nó. Dì giúp ba nó đứng dậy biết gánh vác cho gia đình. Vậy mà h dì đi ba nó nhìn xanh xao quá. Nó ngồi thẫn thờ 1 hồi k nói gì cả. làm cả bọn chẳng hiểu gì cả. rồi nó nhấp 1 ngụm cacao chép môi 1 cái nhìn cả bọn chưa thèm ăn uống gì cứ nhìn nó. Nó bắt đầu “tuyên chiến” (là chiến kem và đồ ăn ý mà)
Vậy là cả bọn quên luôn chuyện của nó lao vào ăn nhanh chóng vì ai cũng đói ùi mà. Sơn nói:
- cũng trưa ùi tất cả vào nhà mình măm cơm xong chiều đi chơi tiếp ha.
- Thì đằng nào chẳng trốn học ùi k mời thì tui cũng đến măm ak.k về giờ này có mà ra đường đứng. – nó nói bé rùi cười
Điệu cười ngịch ngợm làm đứa nào cũng cười theo và đồng ý.
Buổi trưa khi măm xong.
Nó thấy Long đang ngồi ở ngoài vườn nơi có chiếc ghế đu 2 bên là 2 cây Si cổ thụ. Trước mặt là 1 cái bể nhỏ được xếp đá xung quanh ở giữa như 1 tòa tháp được nhô lên phun nước từ trên đỉnh tháp xuống bể. trong là những con cá đa màu sắc đang uốn lượn thật đep.
Nó bước chân tới gần Long:
- bạn làm gì ở đây vậy? – nó khẽ hỏi
- ukm mình chỉ đang ngồi xem cá thôi .- Long vẫn nhìn cá và trả lời.
- mình ngồi đây được chứ? – nó hỏi rồi lại mỉm cười. (vì nó có 2 chiếc răng khểnh nên nụ cười rất duyên)
- ukm – Long k nói gì chỉ gật đầu
Cả 2 đứa nó đều im lặng và nhìn vào những chú cá đáng yêu, bỗng:
- Long nè – nó lên tiếng
- Ukm sao? – Long quay sang nhìn nó
- Hi. Bạn và Sơn quen nhau lâu ùi hả?
- Ukm thì... – Long bắt đầu nói:
- Mình với Sơn quen nhau từ bé. Với lại nhà mình với nhà sơn kết thông gia từ đời trước. Sơn còn có 1 người em gái nữa và cũng là vợ tương lai của mình.- nói đến đây Long bỗng dừng lại.
- ủa Sơn còn em gái hả? nó đâu? sao mình không thấy – nó hỏi với giọng đầy tò mò.
Long k nói gì bỗng cổ họng nghẹn lại. Mắt Long cay cay, Long cố không để nước mắt trào ra.
- ukm vậy thôi.
- Lúc nào có thể bạn hãy nói với mình nhé.- nó tránh chuyện ấy như đang hiểu Long còn đang có điều khó nói. Nó k nỡ ép. Rồi nó gạ Long vào trong nhà. Long cầm tay nó giữ lại. Long cảm nhận từ người con gái này có điều gì đó chưa hiểu hết được nhưng Long rất muốn chia sẻ hết những gì trong Long giữ kín bấy lâu.
Rồi Long nói:
- cách đây 3 năm mình và cô ấy gặp nhau và rất ghét nhau nữa. cô ấy là 1 cô gái rất mạnh mẽ, cứng rắn. lại có vẻ đẹp trời cho. Cô rất ngịch đôi khi mình rất hận cô ấy nhưng lúc ở bên cạnh cô ấy mình lại thấy yên tâm, và rất vui mặc dù hay cãi nhau, lúc cô ấy đi với người con trai khác mình lại thấy buồn. Lúc bố mẹ nói đây là v chưa cưới của mình. mình có cảm giác lạ lùng và k thể tả nổi khi ở bên cô ấy còn khi xa không được gặp cô ấy mình lại buồn mình biết là mình đã thích cô ấy. và rồi tình cảm ấy chưa được nói ra thì cô bị bắt cóc. Trong lúc rối loạn giữa cảnh sát và bọn bắt cóc ấy cô ấy đã bị bắn. mình cố chạy đến bên ôm cô ấy nhưng mình vẫn chưa đủ can đảm để nói ra mình "yêu" cô ấy thật rồi. Cô nói khẽ vào tai mình “em muốn ở bên anh”. Rồi cô k cho mình nói gì để cô nói tiếp “em yêu anh” và thế là cô nhắm mắt ra đi vĩnh viễn mình luôn tự trách tại sao lúc đến bên cạnh mình k nói với cô ấy luôn. Tại sao mình lại đối xử với cô ấy thật tệ khi cô ấy còn vui đùa bên mình.....- Long vừa nói nước mắt vừa rơi
có vẻ đây là cô gái rất quan trọng với Long. Những lời chách móc bản thân của Long khiến tim nó cũng đau. K phải nó thích Long mà vì nó đồng cảm với Long.
- Mình xin lỗi...- nó chưa nói hết thì Long nói tiếp
- K có gì đâu bạn làm mình thấy thoải mái hơn mà – Long nhẹ nhàng
- Ukm – nó khẽ gật đầu
- Mình với Duy và Sơn hơn mấy bạn 3 tuổi – Long nói làm nó ngạc nhiên
- Là sao?
- Thì sau khi cô ấy mất vì cô ấy vừa là người em gái mà Sơn yêu quý nhất vừa là người vk mình thích nên sau cái chết ấy 2 thằng như người mất hồn. k thiết ăn uống ngồi lì ở trong phòng không ai nói chuyện với ai chỉ biết khóc khóc khóc mãi thôi. Trong thời gian đó, Duy cũng nghỉ học luôn ở nhà với 2 thằng mình. Vậy là 3 thằng mình ở nhà lúc nào cũng hết đi bar uống rượu rồi lại về nhà ngủ. Sau đó Duy nói là nằm mơ thấy cô ấy và cô ấy nói không muốn tụi mình thế này và bảo 3 thằng mình đi học lại. suy ngĩ hơn 1 tháng tụi mình mới quyết định đi học.
- Ukm vậy hả? chắc cô ấy tốt số lắm nhỉ nên mới có nhiều người bên cạnh để yêu thương như vậy.
- Ukm cô ấy lúc nào cũng vui vẻ luôn ra đây ngồi nghịch nước. ba cô kể là khi lấy mình cô không chịu vì k nỡ xa bể nước yêu quý này. Vậy là mình phải tới đây ở nè – Long lấy lại tinh thần rồi vui vẻ kể
- ủa hay vậy ta. – nó nói để thêm vui
- ak mà thôi tụi mình vào nhà đi xong rủ tụi bạn đi chơi nữa đi không? – nó hỏi
- ukm đi – Long đồng ý nên đi luôn vào nhà.

Ở 1 nơi nào đó trong nhà đang nhìn nó và Long với vẻ mặt khá lạnh lùng.
Hắn nghĩ: cô gái này rất lạ lùng. Tại sao lại có thể khiến 1 người trầm lặng như Long lại có thể sẵn sàng chia sẻ với nó. Rồi hắn quyết phải chiếm được tình cảm của cô gái lạ kỳ này (tất nhiên không phải với ý đồ tốt. chỉ là yêu xong đá).
Trong nhà cũng đang có 1 đôi đang bên nhau hạnh phúc (hihi nhoc k biết tả nhưng nhìn thì có vẻ như là vậy.)
- Duy ơi! Duy thích măm món gì nhất? – Phương tò mò hỏi
- Ukm thì xem nào, ak....ăn thịt người – Duy nói rồi cười vẻ tinh nghịch
- Phương cũng chẳng phải hạng đùa: ủa thịt người tanh lắm đó Duy măm đc k hà.
- Sao lại k? để Duy măm thịt Phương xem ngon k nha
- Đểu chưa? Bạn mình còn muốn ăn nũa hả?
- Thì Phương bảo Duy k măm đc mà để Duy măm cho Phương xem ha. Vậy là 2 đứa ngồi trong nói chuyện rôm rả tơi bời.
- Hihih.......
- Haahaha......
Đúng lúc đó Long và Trang bước vào chêu:
- 2 ng này tâm đầu ý hợp quá ha
(sau khi tam sự 1 hồi Long cũng cảm thấy thoải mái và vui hơn nên cũng góp ý vài câu)
- ukm nhỉ? Vậy là tụi mình sắp có cỗ ăn ùi đây nhưng Duy đừng măm thịt người nhe!
- Ui sao lại không? Tui sẽ mổ lấy ông làm cỗ đấy đỡ mất tiền mua thức ăn kaka – Duy cười
- Vậy là 2 người đồng ý lấy nhau rùi đó ha? Nhanh vậy ta – Trang quay ra nói đểu
Cả 2 người đỏ mặt. Trang nói tiếp
- thôi Long ơi tụi mình đi tìm Sơn đi để cho 1 số người cồn lên danh sách làm cỗ - nó vừa nói vừa cười rồi cầm tay Long chạy đi.
Vừa ra tới cửa thì gặp Sơn
- tôi đây k cần phải đi tìm đâu. Có chuyện gì mà mọi người vui vẻ vậy?- Sơn vui vẻ nói
- có gì đâu định đi vào công viên làm trẻ con tý mà – nó nói rồi nháy mắt nhìn hắn
- ukm hay đấy lâu ùi tui mình k đi nhỉ - Phương đồng tình.
- Thế không ở đấy làm danh sách thực đơn cho ngày cưới nữa hả ma đòi đi – hắn vọng vào nói đểu
Thì ra ở ngoài đó Sơn đã nge thấy hết mấy đứa nói chuyện
- Lại được cả ông cũng về phe họ hả Sơn???- Duy ngở ngác
- Tôi thấy ai nói đúng thì theo thôi ak. Phải k Trang? – hắn cười và nói
- Ukm ha – cũng quay ra cười với hắn
- Thôi đi chơi đi – Phương lảng đi
- Ukm đi thôi mấy ông bà định ở đấy kích nhau hết ngày ak? 3h ui đấy – Long đồng tình
Vậy là chúng nó đi
Long đang định kéo tay nó đi thì bị hắn dựt ra và đi vào giữa 2 ng và khoác vai Long. Duy và Phương vẫn ngại ngùng đi sau. Còn nó sau khi bị hắn đối xử lạ lùng k biết nói gì chỉ biết đi lặng lẽ đằng sau với ý nghĩ: tên đáng ghét này...
Tới công viên
Điều đầu tiên mà nó làm đó là tìm 1 que kem ốc quế măm (nó là một người rất nghiện kem).
- Đi lượn tàu hỏa đi. – Phương hăng hái đưa ra ý kiến đầu tiên
- Ok – Duy nói nhanh
- ủa 2 người hợp nhau từ khi nào vậy ta – nó vừa măm nói đểu
2 đứa nó ngượng ngùng cúi mặt xuống
- nhưng mà tui – hắn nói
- k nhưng mà gì hết đi thì đi cả 5 đứa nha – nó nói nhanh
- Nhưng mà.... thôi đi thì đi. - Hắn chưa đi bao giờ vì hắn sợ độ cao (con zai gì vậy k biết)
Vậy là phương đi mua vé cho cả 5 đứa.
- Xong ùi đây mọi người chuẩn bị chuyến đi du hành nào – Phương nói như 1 đứa trẻ con được bố mẹ cho đi chơi xa ý.
Mọi người vào chỗ ngồi. đầu tiên là Duy ngồi ngoài, xong đến Phương, tiếp là hắn, nó và Long (tàu chiều rộng có 5 ghế)
Mọi người đã thắt dây an toàn hết lúc tàu chạy hắn k dám mở mắt ra khi tàu lên chỗ cao nhất rồi như rơi tự do xuống hắn la hét ầm ĩ lên và bám chặt vào nó. Nó thì chỉ hơi sợ nhưng thấy hắn như vậy nó chỉ buồn cười và 1 tay thì khoác Long.
Khi tàu dừng lại.hắn như người vừa từ địa ngục được trở về.
- hết hồn – hắn thở nhẹ nhõm nói
- hihi. Đúng là cái đồ con gái mà – nó vừa cười vừa ôm bụng vừa nói.
Hắn biết bị mất điểm trong nó ùi nên chẳng nói gì lẳng lặng đứng im.
- còn trò gì thú vị chơi k nhỉ - nó hỏi to mọi người
Hắn bỗng ngĩ 1 trò để chơi lại nó bỗng:
- Đúng ùi! Đi nhà ma – hắn nói vẻ đắc trí
(nó chưa bao giờ tin vào ma quỷ nên rất tự tin về trò này)
- ukm cũng hay đấy- mọi người đồng tình ủng hộ ùi hắn chạy một mạch đi mua vé
Về phía nó nó cũng thấy hơi sợ. Con gái mà ai chẳng sợ ma.
Haha ... lần này được cười ui...- Hắn vừa ngĩ tay vừa cầm vé đập đập vào tay.
- Đây rồi mọi người vào thôi – hắn dục mọi người
- 0k xuất phát – Phương muốn tham quan cái nhà ma ấy như thế nào có gì đáng sợ hay k?
Thế là cả 5 đứa dẫn thân vào ...nhà ma
- Oái đáng ghét cút cút cút – nó la hét lên và ôm chặt vào cổ hắn.
Long thấy vậy liền đi trước và cầm tay nó.
- Đừng sợ có mình đây mà – Long ân cần nói với nó
Hắn nhìn thấy vậy liền đuổi theo 2 người ấy và cầm nốt tay kia của nó.
Long biết hắn đang ngĩ gì nhưng Long k thể bỏ qua cô gái đã làm mình sống lại sau kí ức vậy là 2 ánh mắt sắc nhìn nhau.
Có tiếng hét la lên:
- A.. a a a a..........................
Long và hắn giật mình rời mắt khỏi nhau nhìn ra sau thì ra 2ng mải nhìn nhau nên nó bị kéo chân. Long thấy vậy liền chạy đến và cầm tay người kéo nó ánh mắt đầy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia vậy. thấy vậy hắn ra kí hiệu cho tên kia đi nhanh còn kịp. Duy và Phương đi trước nên không thấy mấy người bạn của mình đâu liền quay lại nhìn thấy cảnh Duy biết lí do nên nói khéo để 2 thằng bạn thôi.
- mấy ông định không để người đằng sau đi nữa hả?
Rồi Duy khẽ lay người Phương như muốn bảo kéo nó đi trước đi.
- Đi thôi Trang – Phương vừa kéo nó vừa nói
- Ukm – rồi nó và Phương ra ngoài thật nhanh
- Hú ... tưởng như thế nào cũng chẳng có gì đáng sợ nhỉ 2 ông – Duy nói để xua đi luồng khí đang dày đặc xung quanh
- Ukm – Long chẳng nói gì rồi đi ra ngoài
Biết tình hình đang rất nặng nề là nghiêm trọng nên khi ra tới ngoài Phương liền rủ cả bọn đi đạp vịt.
Thế là chúng nó lại tiếp tục cuộc vui trong không khí k chút bình thường. Phương đã sắp xếp sẵn
Nó và Phương, Long và Hắn, còn Duy lẳng lặng đi 1 mình quan sát tình hình thực tế.
Khi đang đạp vịt. Phương hỏi nó:
- Mụ biết, bà đang chiếm tình cảm của 2 hotboy k?
- Gì? – nó ngạc nhiên hỏi
- Mụ đừng nói là mụ k biết gì nha – phương hỏi
- Ơ mụ nói gì lạ vậy? – nó vẫn k hiểu trong tâm trạng mắt chữ Ô mồn chữ O
- Thôi rồi mụ sẽ hiểu. Nhưng sau này nhớ lựa chọn theo tình cảm chứ đừng vì tiền bạc gì nhá! – Phuong nói bình thảm trong khi nó chẳng hiểu gì.
Ở trên 1 con vịt khác:
- Ông có ý gì vậy Sơn? – Long hỏi khẽ nhưng k nhìn vào mắt Sơn
- Cái này tôi ngĩ ông phải rõ hơn tôi chứ? – Sơn quay mặt sang Long
- Cậu có thể cho tôi 1 lần k? – Long vẫn nhẹ nhàng nói
- Why? – hắn ngạc nhiên
- Vì đây có thể là lần cuối cùng tôi trao gửi niềm tin cho 1 người con gái. Ngoài em cậu ra. – Long vẻ khẩn khoản xin
- K được – hắn dứt khoát
- Ông chỉ chơi bời thôi. Tại sao người ông chọn lại là cô ấy chứ? – long vẫn giọng đấy nhưng bực tức hơn
- Vì tôi muốn biết người con gái này là ai mà khiến trái tim ông tan ra nhanh vậy – hắn vẫn nói bình thảm
- Với ai thì được nhưng tôi không muốn ông làm tổn thương cô gái này như bao nhiêu người khác.
- Không được. Tôi đã muốn k ai có thể thay đổi.- hắn quả quyết lần nữa
- Vậy được. Cạnh tranh công bằng – Long đầy sát khí nhìn hắn
- Ok – hắn dơ tay ra ngoắc với Long
2 ánh mắt từ đôi bạn thân nay trở thành tình địch.
Vậy là cả 2 thằng k thèm nói chuyện với nhau tới khi xuống khỏi con vịt.
- Thôi cũng muộn rồi tụi mình đi măm gì đi tôi bao – Long nói và nhìn vào nó
- Thôi muộn rồi xin lỗi mình về trước nhé! – nó nói
- Tại sao? – Long và hắn đồng thanh
- Thì nhà có 2 mẹ con mình về sớm còn nấu cơm nữa nhà có 2 mẹ con mình về ăn với mẹ cho vui mọi người cứ vui vẻ đi
- Vậy để mình đưa bạn về? – đồng thanh tập 2- rồi 2 ánh mắt lại động nhau lần nữa
- Thôi để minh đưa Trang về cũng được đù sao thì mình cũng là bạn của Trang – nhận ra sự ngột ngạt nên Phương nhanh mồn gỡ khó cho bạn
- Ukm cảm ơn mình đi với Phương được rồi – nói rồi nó kéo tay Phương
- Bye bye na! hẹn mai gặp lại ở trường. – Phương nhìn Duy
- Ukm bye – cả 3 thằng bạn nó đồng thanh.
Về đến nhà nó nhẹ nhõm thở phào rồi bắt tay vào nấu cơm vì bây giờ là 5h30 ùi mà. Nó xuống bếp cắm cơm và làm thức ăn. Vừa xong thì đúng lúc mẹ nó về.
- mẹ về rồi ag – nó thưa
- ukm thế học ở trường mới thế nào rồi con? Tốt k? – mẹ nó ân cần
- dạ cũng được ag. Quen được nhiều bạn mới lắm vì có Phương giúp nên cũng không có gì khó khăn để hòa đồng đâu mẹ ag – nó nói và dấu mẹ nó chuyện sáng nay.
- Ukm vậy hả? – mẹ nó
- Dạ. thôi mẹ đi thay đồ đi rồi vào ăn cơm cho nóng ạ - nó vừa nói vừa chạy vào bếp
- Ukm chờ mẹ chút – mẹ nó đi thay đồ còn nó nhanh chóng dọn cơm.
2 mẹ con nó ngồi ăn cơm rồi nói chuyện rất vui vẻ
Về phía hắn:
- Thôi tụi mình đi ăn đi – Duy lên tiếng
- Tôi nghĩ là mua gì về nhà ăn cho ngon – Long trả lời
- Ukm thế cũng được đã lâu rồi không ăn cơm ở nhà nhỉ? – Duy
- Ông nghĩ thế nào – rồi nhìn sang hắn
- Tùy – hắn buồn nói đến 1 câu. Rồi hắn bắt taxi cả bon cùng về
Tới nhà
- 2 ông ở nhà tôi đi mua gì về ăn nhá – Duy nhanh nhảu
- Ukm cũng được. đi nhanh rồi về k tôi đói lắm rồi đấy – Long vọng ra.
- Ông vẫn giữ nguyên quyết định cũ hả?- Long nhìn hắn hỏi
- Thì sao? – hắn ngước mắt nhìn
- K sao. Tôi nghĩ là k nên vì 1 người con gái mà ảnh hưởng tới tình bạn chúng ta – Long nhẹ nhàng
- Tình bạn chúng ta? – hắn nhại
- Ukm – long gật đầu
- Ông vẫn còn nói tới 2 chữ tình bạn sao? – hắn nói
- Tại sao? – Long ngạc nhiên
- Đừng hỏi tại sao? Chính ông mới là người làm sứt mẻ tình bạn giờ đừng nói tới câu tình bạn với tôi – hắn
- Tôi nghĩ ông hiểu lầm – Long
- Hiểu lầm? hiểu lầm gì cơ chứ? K phải ông đang định tranh dành người con gái ấy với tôi hay sao? – hắn gắt
- Xin lỗi nhưng tình cảm tôi là chân thật – long
- Chân thật? ông thấy ai vừa gặp lần đầu mà yêu được luôn hay chưa? – hắn hỏi
- Nhưng tôi là thật – long
- Sai. Đây chỉ là tình cảm bộc phát thôi – hắn quả quyết
- Bộc phát hay k thì ông đừng tranh dành với tôi nữa rồi khác biết thôi – Long
- Không bao giờ - hắn
- Tôi ngĩ là tôi và ông k thể sống chung được nữa
- Tùy ông thôi nhưng đừng để đứa con gái ma ảnh hưởng tới tình anh em chúng ta câu này là ông nói – hắn
Long k nói gì thêm mà lên phòng thu dọn đồ. Trước khi đi Long còn nói với hắn 1 câu:
- dù thế nào tôi vẫn coi ông là bạn.
- cảm ơn – hắn
rồi long đi luôn k nói 1 lời
..................
1 lúc sau
- Long đâu rồi? – Duy hỏi 1 cách ngạc nhiên khi thấy mỗi mình hắn ngồi xem phim
- Về rồi – hắn làm như k có gì vẫn xem tivi
- Về ư? – Duy ngạc nhiên
- Có nhà thì phải về chứ - hắn vẫn giọng đấy
- Mà thôi có gì ăn thì lấy ra luôn đi tôi đói lắm rồi đây – hắn nói tiếp
- Ukm để tôi vào bếp sắp ra – Duy vừa nói vừa buồn
Duy biết truyện này có liên quan tới nó nhưng thôi nói bây giờ chỉ thêm cãi nhau lại thôi
Ăn cơm xong ai lên phòng người đấy hắn thì chẳng lo ngĩ gì tắm xong thoải mái rồi lăn ra ngủ.
Còn về Duy
- chẳng lẽ lại nhìn 2 thằng bạn thân trở thành tình địch hả? cô gái đấy là ai? – Duy ngĩ đến chuyện 2 thằng bạn rồi bỗng chốc nó cười nó thấy sao xuyến khi nghĩ đến Phương rồi cũng ngủ
--------------*****-------------------
- Dạ cậu chủ đã về ạ - người giúp việc ra mở cửa vad cầm đồ cho Long
- Ukm – nó k nói gì rồi lên phòng luôn
- Dạ cậu chủ ăn chút gì tôi sẽ làm luôn cho – giúp việc 2
- Ukm tôi tắm rồi tôi xuống ngay – long nhẹ nhàng
Mọi người cũng đã quen với thái độ của Long nên cũng thấy bình thường bố mẹ Long ở nước ngoài thi thoảng mới về 1 lần
Long tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm rồi nó ngồi xem tivi 1 lúc rồi cũng đi lên phòng nhưng nó k nhắm mắt mà nó nằm suy nghĩ về cô gái ấy. về sức hút mạnh mẽ từ cô gái có vẻ đẹp ngây thơ tâm hồn trong sáng ấy.nó suy ngĩ tại sao Sơn nhất định phải tranh dành với mình tại sao? Bao nhiêu câu hỏi tại sao trong đầu nó hiện ra và rồi nó miên man 1 lúc rồi cũng thiếp đi.
--------***-------
Sau khi ăn cơm xong nó đi rửa bát đũa rồi tắm rửa.
Nó ngồi vào bàn học 1 lúc nhưng nó đâu ngĩ gì được cho bài học. nó chuẩn bị cho ngày mai đến trường. được cái trường của nó học bây giờ không phải lo về giờ giấc như trước nữa.
Rồi nó cũng lên giường nằm suy nghĩ về câu nói mà cô bạn thân của nó nói lúc ban chiều. nó k hiểu gì cả nó nghĩ tất cả chỉ là bạn nó chưa ngĩ tới chuyện đi xa hơn. Nó biết giờ nó phải làm gì. 1 cô gái ở tuổi 16 như nó vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu hết. nó biết điều ấy. nên lúc nào nó cũng đặt ra nội quy cho riêng mình.
Nhưng sự thật thì đâu rễ dàng như nó nghĩ đâu. Rồi nó cũng thiếp đi trong sự thắc mắc về câu nói ấy.
Sáng hôm sau:
- Trang ơi! Đi học thôi. – giọng Phương gọi
- Ukm tui ra liền – nói rồi nó chào mẹ rồi chạy từ trong nhà ra.
- Hi. Đi sớm vậy? – nó cười và hỏi
- Sớm gì nũa 7 h 10 ùi tới trường là 7 rưỡi ngồi chơi được tý thì vào lớp hix – Phương vừa nói vừa đi xe.
Vừa tới cổng thì cũng gặp Long đang bước xuống xe.
- 2! – nó và Phương chào
- Ukm, hi – Long vừa nói vừa chạy tới gần
- Ủa? 2 ông bạn kia đâu, mà sao hôm nay lại đi 1 mình vây? – Phương ngạc nhiên hỏi.
- Ak tôi về nhà rồi không ở với 2 người ấy nữa. – Long trả lời
- Tại sao vây? – nó hỏi
- Ak. Thì lâu ngày nhớ nhà nên về thôi - Long dấu
- Ukm thôi vào lớp đi – nó nói
Trên đường vào lớp không biết bao nhiêu cặp mắt nhìn nó. Đa số là do ganh tị
vào tới lớp ngồi nó và Long ngồi nói chuyện rôm rả. Long vừa cười vùa nói. Làm mọi người không khỏi ngạc nhiên. Vì hôm nay Long thay đổi quá. Mọi khi có ai thấy Long nói chuyện và cười với người khác đâu trừ Sơn và Duy ra vậy mà.............
1 lúc sau thấy Sơn và Duy vào. Ai cũng ngạc nhiên vì hôm nay hắn lại vác cặp sách đi học. hơn thế nữa lại còn rất đúng giờ.
- ................
1 số người thì tò mò định hỏi thì bị hắn quát đuổi vì vậy k ai dám hỏi han gì nữa.
Rồi hắn tiến đến chỗ nó ngồi.
- Ê mấy ông bà có đi ăn gì k? – hắn hỏi
- Ukm cũng được tôi đang đói meo đây nè ông bao ha? – nó nhanh miệng hỏi
- Trời tôi hỏi mà k bao thì bà chịu bao k? – hắn cười
- Đi thôi – Rồi nó rủ Phương Duy và cả Long nữa chứ
- Ê này. Tôi mời chứ mà sao bà làm như bà mời vậy? – hắn nói đùa
- Thì ông mời tôi đúng k? – nó quay sang hỏi
- Ukm. Đúng – hắn trả lời
- Vậy tôi rủ thêm bạn ông đi k? – nó lại hỏi
- Bó tay. Thôi đi – hắn nói
- Đi thôi – nó gọi và tất cả đi trừ Long
- Ông k đi hả? – nó hỏi Long
- Tôi thấy khó chịu nên thôi mấy ông bà cứ đi đi – Long nói rồi cười chừ
- K tôi hỏi lần cuối ông đi k? – nó quay lại phía Long
- Tôi..... – Long ậm uk
- K đi càng còn – hắn nói bé đủ để mình hắn nghe thấy
- Ukm đi – Long đứng dậy luôn
- Long định k đi nhưng bị nó gọi ép mãi Long mới lui thủi đi theo
Trên đường xuống cantin k biết bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ thèm muốn như nó và Phương vì 3 hotboy nổi tiếng, nhà giàu lại đi cùng 2 đứa nó.
- Phá đám – nữ sinh 1
- 2 đứa vừa xấu vừa nghèo còn thích bám. Chắc lại vì tiền? – nữ sinh 2
- ............
Bao nhiêu lời đồn tiếu, lời nói ganh ghét xuốt hiện nơi bọn nó đi qua.
Tới cantin
- Phương, Trang 2 người uống gì? – hắn ân cần hỏi
- Cho tôi sôi duốc với ít tương ớt là được ùi – nó nói
- Lấy tôi cái bánh với hộp sữa ba vì – Phương cười
- Sao ông k hỏi tôi? – Duy hỏi to
- Ông thì tự mà đi lấy nha – hắn cươi
Long đứng dậy đi lấy mấy cái bánh mì hộp có bơ cho mình và Duy
- cảm ơn – Duy nói
- k có gì bạn bè mà – Long nói
- Đấy đây mới là bạn tốt – Duy cười nói rồi chỉ tay vào Long
2 con kia là đứa nào? Sao lại được hắn quan tâm vậy? - ở 1 góc chỗ quán cantin
(Mai. Đỗ Thanh Mai – con chủ tịch tập đoàn thời trang top 10 của Châu Á, hotgirl trường. người yêu cũ của Sơn)
- Chắc lại mấy đứa mà Sơn vừa cưa được mà
(Trần Tuyết Trinh – 1 trong 2 bạn thân của Mai. Con chủ tich tập đoàn nội thất top 10 Châu Á)
- Đừng lo rồi mấy hôm nữa lại bị đá thôi
(Nguyễn Bích Ngọc: 1 trong 2 bạn thân của mai cũng là con của chủ tịch tập đoàn đá quý SM top 10 Châu Á)
Rồi Mai bỗng cầm li cafe tới chỗ bọn nó đang ngồi. cố tình làm đổ vào người nó.
- Ui tôi xin lỗi tôi k cố ý đâu. – Mai giọng vẻ quan tâm nói với nó
- Các cô làm trò gì ở đây vậy? – hắn quát
- Em k cố ý mà anh làm gì mà ghê vậy. – Mai nhẹ nhàng vuốt vào vai hắn
- K có gì. – nó nói nhẹ nhàng
- Alo cầm tôi bộ quần áo đồng phục trong tủ vào trường cho tôi. – Phương gọi điện về nhà.
- Cô k có mắt ak? Đầu óc cô để đi đâu vậy? – Phương quay sang chửi
- Cô là ai? Tôi đã xin lỗi rồi mà sao cô k nghe thấy ha? – Mai k kém phần
- Xin lỗi. chỉ 1 câu xin lỗi mà được hả? cô đừng cậy nhà giàu quyền thế chưa chắc cô hơn được ai đâu – Phương nói 1 loạt
- Cô.... cô là ai? – Mai hỏi
- Tôi là ai? Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng đấy – Phương quay sang lườm
- Tôi ư? Tôi nói ra cẩn thận trua cô k nuốt được cơm đấy... - Mai chưa nói hết câu thì
- Đây là tiểu thư nhà họ Đỗ có tập đoàn thời trang top 10 Châu Á và có cổ phần vào tập đoàn đá quý SM cũng thuộc vào top 10 châu Á – Ngọc cô bạn Mai nói. Rồi tiến về gần chỗ bọn nó.
- Chỉ vậy thôi sao? – Phương cười và nói
Đúng lúc đó.
- Dạ cô chủ quần áo của cô đây ạ - là quản gia của nhà Phương nói từ đằng sau.
- Được rồi ông về đi có gì tôi gọi- Phương nói rồi cầm lấy quần áo
- Xin lỗi nha! Tôi k có thời gian đâu để đi nói chuyện với những người tầm thường k đáng chùi dép cho tôi – Phương vừa nói vừa đưa nó vào wc thay quần áo và cũng nói với Duy
- Chờ tui tí tôi vào thay đồ cho Trang
Còn Mai tức nổ mắt k nói được gì hơn ngồi xuống trách Sơn
- Anh sao vậy nó chửi em sao anh k bênh? Cô ta là ai vây? Chắc có anh cô mới được đà nói phải k?
- Cô điên ak? Cút ra chỗ khác tôi còn chưa xử tội cô đâu.- hắn nói to
Mai đứng dậy nói:
- rồi cô sẽ phải trả giá cho chuyện này đấy. – nói rồi Mai quay đi
- cô kia – Long gọi Mai
- Anh gọi em hả? – nó vội vàng chạy ra chỗ Long
- Tôi chỉ muốn nói là người mà cô hất cốc café tên là Mai Thùy Trang. Còn cô gái nói cô là Hoàng Lê Phương. Nếu đủ sức thì cô cứ việc trả thù còn hậu quả tôi k dám chắc đâu – Long nói đầy thách thức
- Giờ cô có thể đi được rồi.- Duy cười nhạo và nói
Lúc phương và nó đi ra cũng là lúc vào lớp thế là bọn nó kéo nhau vào lớp như k có chuyện gì sảy ra cả
3 tiết học trôi qua nhanh chóng.
Vậy là cả bọn lại kéo nhau xuống cantin ăn trưa.
- Chuyện hồi sáng bà sợ k? – nó hỏi Phương
- Lo gì? – phuong trả lời
- Là sao? – nó ngơ ngác
- Đúng là ba mẹ cô ta cũng giàu thật đấy nhưng vẫn chưa đủ xách dép cho tôi đâu. – Phuong bình thảm vừa ăn vừa nói
- Nhà bà giàu vậy ha? – Duy ngạc nhiên
- Thì cũng bình thường nhưng đủ làm cho nhà cô ta sạt nghiệp – Phương vô tư trả lời
- Ba bà làm gi? – Duy hỏi
- Ông quan tâm làm gi? – Phương
- Thì bạn bè thôi mà – Duy
- Ông muốn biết k? – Phương
- Có chứ hỏi lạ - Duy
- Chiều tụi mình đi chơi đi – Phương hỏi cả bọn
- Đi đâu? – cả lũ
- Thì tới nhà tôi – Phương
- Ukm thì đi- cả lũ đồng thanh
Vậy là ăn xong chúng ra sân sau tận hưởng không khí
Rồi cũng hết buổi trưa bọn nó lại vào lớp học.
3 tiết học chán nản cũng trôi qua 1 cách mệt mỏi với nó.
tài xế nhà Phương tới đón và cả lũ lên xe. Lúc đó cũng tình cờ có một người bước tới vừa kịp thấy cảnh nổ mắt mà chết trong đầu ngĩ:
“thực ra con bé này là ai mà vừa vênh váo nhà lại giàu. Bố mẹ nó là ai? Nếu như k nói mình đã có cách. Nhưng nếu như nhà nó có quyền thế hơn thì nhà mình sẽ thế nào? Mà làm gì có chuyện đấy chứ ở trường nay chỉ có Duy, Long, Sơn là có đủ khả năng lật đổ nhà mình. Nhưng k lo. Họ sẽ k làm gì vì công ty nhà họ còn đang đầu tư vào nhà mình mà. Ukm đúng k có gì phải lo cả........”
Bác tài nhìn vẻ mặt của nó thì rất vui. Đây là lần đầu tiên Phương gọi bác tới trường để đón. Chứ k phải tới bar như trước. từ ngày quen thêm bạn Phương lại càng hiểu thêm về cuộc sống này.
3 năm trước ngày mẹ phương mất.
- Anh và cô gái đó là như thế nào? – 1 người con gái khoảng 34 tuổi gắt lên hỏi
- Anh không muốn giải thích thật sự anh k có gì cả. – người đàn ông đang đối mặt với cô gái đó trả lời và bước ra cửa đi trong đêm tối.
Trong cơn tức giận cô gái tự sát. Cắt cổ tay rồi nằm trong căn phòng ngập tràn ấm áp và hạnh phúc ngày nào.
Đó chính là bố mẹ của phương. Phương không biết vì sao mẹ nó lại bỏ nó đi như vây. Phương chỉ biết là tại bố. tất cả là tại bố. nên những cuộc họp báo, lên tivi... nó k bao giờ đi cùng ba. Nên tất nhiên sẽ k có ai biết nó.
Tới nhà tất cả đều ngạc nhiên về căn biệt thự nhà phương. Còn to hơn cả biệt thự của hắn. bước vào cổng là 1 khoảng sân cỏ có những viên đá thành ô vuông dải theo đường đi sau đó phải đi trên 1 cái cầu gỗ vì bên dưới là 1 cái bể bới xung quanh nhà nó. Hình vuông. Bước vào nhà là phòng khách rộng lắm phải bằng luôn nhà mình rồi ak.1 góc bên phải là phòng karaoke rất rộng. bên dưới phòng karaoke là phòng ăn có 1 bộ bàn ăn dành cho khoảng 15 người ngồi. từ phòng ăn có thể nhìn ra ngoài vườn sau. Vì sau bếp là 1 tấm cửa kính. ở giữa bên trái của nhà là cầu thang hình cánh quạt. lên tầng.
Phương dẫn cả bọn lên tầng xem.
Có 1 gác xép giữa tầng 1 và tầng 2. gồm 3 phòng nhỏ. Đó là phòng của người giúp việc. lên trên là 1 lối đi ở ngoài và có 1 phòng duy nhất là phòng bố mẹ nó. Vào trong có thêm 2 cánh cửa nữa. 1 là phòng tắm còn phòng còn lại là phong làm việc. phòng bố mẹ Phương có 1 bộ giường đôi ở trước là 1 chiếc tivi samsung màn hình phẳng 32in. và có 1 bộ bàn ghế để tiếp khách.
Đi theo hành lang lại có 1 chiếc cầu thang uốn lên trên nữa. lần này đường đi ở giữa. 2 phòng 2 bên Phương nói đây là phòng khách.
Cả bọn lại theo phương đi tiếp ở cuối đường lại là 1 chiếc cầu thang vòng lên. Và bước tới bậc cầu thang cuối cùng là 1 cánh cửa. mở ra là 1 thế giới khác. Có 1 chiếc giường đôi phía góc trên bên trái. Có 1 cái bàn học ở bên dưới. có 1 tủ sách ở cạnh bàn học. còn bên phải là 1 bộ bàn ghế trước mặt bộ bàn ghế cũng có 1 chiếc tivi như phòng bô mẹ. ở góc bên này là 1 cửa để ra lan can. Chúng tôi ra. ở đây là tầng 4 của căn biệt thự lan can này đi theo bên trái là vòng quanh phòng của Phương. Bên phải là phòng tắm. ở đây tuy là nóc nhà nhưng k đổ mái như nhà khác mà nhà Phường dùng ngói chống nóng để ốp mái. Mái hình ngũ giác. Phương nói phòng mình rộng tới 12m2.
Chiều tới Phương gạ cả bọn ở lại và ăn cơm với Phương. Nó k biết làm sao đành nhờ Phương đưa về xin phép. Rồi 3 con trai ở lại. Long và hắn k hề nói chuyện với nhau chỉ nói chuyện với Duy mà thôi. Rồi vào trong nhà nó ngồi chơi điện tử trên tivi ấy mà. Đầu tiên là Long đấu với Duy. Sau đó là Duy với hắn. tới lượt hắn và Long. Cả 2 k ai ngĩ tới gì hơn chỉ đua đua xem ai thắng. dường như đây k phải 1 trò chơi nữa mà là sự thật. đang nửa chừng thì 2 đứa nó về. Phương nói với mấy cô giúp việc là k cần nấu cơm nữa. tụi nó cùng vào bếp và tất nhiên là cả trai lẫn gái. Trai gái bình đẳng mà. Vậy là Long và Hắn chưa phân thắng thua.
Ở đây nó nấu cơm giỏi nhất nên được làm bếp trưởng. nó sai Phương nhặt rau Duy cũng tới tắp giúp Phương.
Nó bảo Long thái thịt còn hắn thì rửa nồi đun nước. nói đến Long lúc đầu còn ập uk k biết làm. Nó phải ra tay dậy Long từng tý một. nó lại quay sang phía hắn hét lên:
- trời! nồi nước gì đầy vậy? ông đình cho cả làng ăn hả?
- hix tôi làm bao giờ đâu. Vậy là nó lại chỉ. Nấu thế nào cho vừa. quay sang phía Phương và Duy.
- 2 người có vẻ khá hơn 2 ông kia đấy.
- Chuyện tôi mà – cả 2 đều đồng thanh
- Ak. Thì ra là tình yêu có thể làm tốt mọi thứ rồi nó chạy đi.
Phương đứng dậy đuổi theo thì nó đã chạy tít tắp ra ngoài sân rồi. nên nó k đuổi nữa.
Đành vào nhà với khuân mặt đỏ như trái cà chua
- Ak nha. Sao mặt bà đỏ vậy Phương? – hắn hỏi giọng châm biếm
- Thì ...tại.... vào bếp nên nóng thôi. Ông làm gì ghê vây? Hứ - rồi Phương quay đi. Nó ra ngoài chưa vào còn hắn thì làm song rồi nên chạy ra xem. Thấy nó đang ngồi trên ghế đu chơi.
- Ê... bà làm gì ở đây vậy? – hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng
- Ukm tôi chỉ đang ngắm nhìn linh tinh thôi – nó trả lời
- Vậy hả? có gì bà nói tôi nghe được không? – hắn
- Ukm. Tôi k có gì thật mà.- nó
- Ukm vậy thôi. Tôi k ép bà nữa. – hắn
- Ak tôi đặt nước lên rồi bà vào xem được chưa nha – hắn nói tiếp
- Ukm. – rồi cả 2 đứa nó vui vẻ đi vào
Long nhìn hắn và nó hỏi
- 2 người vừa đi đâu về vậy?
- Ak tôi chỉ vừa đi dạo thôi. – nó ấp úng
- Vậy hả. ak tôi thái xong thịt ùi. Bà làm gì thì làm đi. – Long nói nhưng rất buồn ở sâu trong lòng.
- Ukm thôi để đấy. mọi người ra ngoài đi. Tôi làm tí là xong thôi mà rồi nó bảo Long đi mua ít bún về.
Tất cả ra ngoài đi dạo.
Hắn đi 1 mình ra chỗ lúc nãy nó ngồi
Phương và Duy thì đi chung vừa đi vừa nói chuyện
1 lúc sau Long về nhưng k ai biết.
- Ủa mọi người đi đâu hết rồi? – Long hỏi nó
- Ak tôi bảo ra ngoài hết rồi. vì cũng chẳng có gì làm nữa đâu mà. – nó nói nhẹ
- Vậy bà cho tôi phụ với nhé. – Long nói rất khẩn khoải
- ......ukm thôi cũng được. – suy nghĩ 1 lúc rồi nó đưa ra quyết định
- Trang nè. Long hỏi
- Bà đã yêu ai bao giờ chưa?
- Tôi. Sao ông hỏi lạ vậy?- trang ngơ ngác
- Thì tôi..... tôi...... cho tôi 1 cơ hội được làm bạn trai của bà nhá.
Trang giật mình.
- tôi....... – đúng lúc mọi người kéo nhau vào
- thôi. Bà suy nghĩ đi. Đừng nói gì nữa.
nó k nói gì chỉ gật đầu.
- thôi mọi người vào ăn cơm đi. Cũng đã muộn rồi mà.- Nó cố tỏ ra bình tĩnh.
Trong khi ăn cơm nó k ngẩng mặt lên. Hắn dường như biết chuyện gì đang sảy ra.
- Long ông làm gì mà để cho Trang suy nghĩ ghê vậy? còn k buồn ăn nữa kìa – hắn cố nói to kích đểu
- Ơ...a...- Long đang k biết làm sao thì Phương nhảy vào
- ồ ha. Tôi thấy từ lúc ở trong bếp 2 người có vẻ khác đấy.
- ak... k có gì đâu. Thôi mọi người ăn đi k tôi dọn đó.- nó nói nhanh như giả vờ giận.
- ukm thì thôi k nói nữa. – Phương nói
- ăn xong chúng nó lại đi dạo. nhưng rửa bát xong nó xin phép cả lũ về luôn. Hắn và Long
- để tôi đưa bà về - đồng thanh
Rồi không ngoảnh mặt lại nó cứ nhà mình thẳng tiến. về tới nhà nó đi tắm rồi phi thẳng lên phòng nó nằm nhưng k ngủ. suy nghĩ về những việc mà Long nói. Thực sự nó k biết phải làm sao. Quá vội vã. Nó không nghĩ sẽ như vậy. nó lại nghĩ câu nói của Phương trước đây. Thì ra là Phương đã biết. nhưng còn 1 người nữa là ai?
Trở lại nhà Phương. Sau khi nó về Long và hắn cũng về luôn.
Để lại Duy và nó.
- phương nè! – Duy nói
- ukm sao Duy? – Phương quay mặt về chỗ Duy
- Ngay cái ngày đầu tiên gặp Phương....... – Duy ngập ngừng.
- Ukm sao Duy – Phương hỏi
- Duy muốn nói là......... –
- Ukm Duy cứ nói đi – Phương gặt hỏi
- Uk... Duy muốn nói là......- rồi Duy nhắm mắt lại – Duy thích Phương – Duy mở mắt ra nhẹ nhõm
- ...........- Phương đơ người ra
- Nếu Phương k thích Duy thì thôi. Coi như Duy chưa nói gì nhé. Duy biết người như Phương làm sao thích Duy được chứ. Phải k? – duy thật lòng nói
- K ý Phương là....... – Phương đang định nói
- K cần nói đâu Duy biết mà. – Duy tranh lời
- K phải mà Phương muốn nói là... Phương cũng thích Duy lắm – phương ngập ngừng nói
- Gì? Duy chưa nge rõ. Phương nói to hơn đi – Duy cố tình
- Phương nói là mình xưng anh em được chứ? – Phương hỏi
- Tại sao? – Duy cố tình
- Thì thôi. K muốn thì thôi. Phương có nói gì đâu. – Phương chêu lại
- Ui thôi. 1 lời nói ra k thể rút lại. em nhỉ? – Duy nói
- Hy........
- ........
- ......
2 đứa nó ngồi nói chuyện thật sự rất hạnh phúc. Sự hạnh phúc ấy ngập tràn trong tim.
Bỗng.
Only you know how I Feel
Only you know what I miss
Can you see you’re just
What I need
After all that we’ve been through
After all I’ve done for you....................................

Tiếng chuông điện thoại của Phương. Là hắn
- alo.......- Phương lên tiếng
- ukm Phương ak? – hắn hỏi
- ukm. Gì vậy Sơn? – Phương hỏi
- Uk thì bà cho tôi địa chỉ nhà Trang nha. – hắn hỏi
- Ukm................... – đây nè
- Được rồi ths bà nhiều nha. – rồi hắn cúp máy
- Nó hỏi nhà Trang làm gì? – duy hỏi
- Anh hỏi thế đúng là....... suy nghĩ đi – Phương chách nhẹ
- Ukm thì anh k biết. – Duy nói
- Hix. Thế cũng nói được nữa cơ. – Phương nói
- Trời thôi Vk y nói anh nghe xem nào – Duy nịnh
- Khéo vừa thôi chàng ag. – Phương nói tiếp
- Thì Sơn và Long đang thích Trang đó mà. Anh nghĩ xem tình yêu của ai là thật? – Phương hỏi
- Thật vậy hả? Long thì chung thủy mãi mới có người chui được vào tim nó. Sơn lỡ lòng nào. Anh cũng chẳng biết sao nữa. khó thật.
- Ukm em cũng nghĩ vậy đấy.
- Thôi. Cũng muộn rồi hay anh về đi. Rồi mai mình nói chuyện ha. – Phương nhẹ nhàng
- Gì? Đuổi anh ha? – Duy trêu
- Thôi mà sao anh nghĩ vây? – mặt Phương xị xuống
- Thôi. Anh đùa đấy. anh cũng phải về chứ. Đã lấy nhau đâu mà đòi ở lại nhà ng ta anh về đây vy.- Rồi Duy đi luôn.
“thật đúng là .......” – Phương cười thầm
Ngày hôm sau:
1 chiếc ô tô rất đẹp màu đen. Đỗ trước của nhà nó.
Bước ra khỏi nhà nó k nói gì hết nó cũng chẳng thèm bận tâm. Chân nó vẫn cứ bước đi. Bỗng:
- lên xe đi trang – là hắn. hắn gọi nó
- ơ..... Sơn hả nãy giờ tưởng ai chêu. Hyhy – nó nói và bước lên xe.
Đúng lúc có 1 chiếc xe khác đi đến và vừa kịp nhìn cái cảnh nó bước lên xe và cười nói vui vẻ.
Đến cổng trường không biết bao nhiêu ánh mắt thèm muốn được như nó.
- Chắc lại lợi dụng thôi – nữ sinh 1
- Nếu lợi dụng mà được như vậy thì tôi cũng rất muốn đc như vậy. ôi... “Hoàng tử của đời em” - nữ sinh 2
- ...........
Và rất nhiều lời đàm tiếu........
- Cô được lắm cứ cười đi. Để xem cô hạnh phúc được bao nhiêu lâu nha...... – 1 ánh mắt dầy thù hận nhìn nó
Còn nó Trong khi đó vừa nhìn thấy Phương và Duy cũng bước xuống xe và tiếp theo là Long.
Mọi người tới ùi hả? và cả 5 đứa cantin tiến thẳng. tới cantin Duy chỉ lo cho Phương k nghĩ tới ai cả. còn Phương liên tục gọi Duy là anh.
- ủa hôm nay có gì đó khác khác Phương nhỉ? – nó lên tiếng chêu Phương
- Phương k nói gì chỉ ngồi đấy cười thôi.
- Ăn như cũ nha mọi người. Long hỏi.
- Ukm..... – nó trả lời.
Long và hắn nhìn nhau. Cứ thế nhìn đến khi
- Long Sơn 2 ng làm cái gì như là thù hận nhau lắm vậy? – nó hỏi chúng ngay tim đen của 2 thằng
- Ak có gì đâu. – Long nói rồi cúi mặt xuống ăn tiếp
Ăn xong hắn ra trả tiền rồi cả bọn cùng nhau vào lớp
- Duy nè đổi chỗ với tui nha. – hắn hỏi
(hắn và Phương ngồi cùng nhau, bà dãy giữa là bàn 4 nên Long và nó và Duy ngồi cùng nhau. Nó ngồi giữa Duy là Long)
- ukm. Ô sờ kê thui. – Duy đáp
rồi 2 thằng đổi chỗ.
Nó thì k biết làm thế nào được 2 ng ngồi 2 bên nó thì lúc nào cũng lườm nguýt nhau. Nhìn xuyên nó khiến nó thấy sởn người k thể học đc. Tý tý lại
- Trang tôi mượn cái này
- Trang tôi hỏi cái kia. Khiến nó thấy khó chịu. ...............
- ...........
Giờ ra chơi nó nhảy luôn lên bàn trên ngồi và đổi chỗ cùng 1 ng con gái
- Nguyệt ơi! – nó gọi.
- Ukm sao bạn?? – nguyệt trả lời
- Bạn có thể đổi chỗ cho mình k? – nó hỏi
Ngồi cùng 2 hotboy của trường ai mà k muốn chứ
- ukm ukm.... đổi đổi. – nguyệt gật đầu đồng ý
nó ngồi vào chỗ mới và hát ê a...
vì thoát nổi cái cảnh khổ sở đó. Còn giờ là khổ sở với 2 ng con trai làm nó khổ
- anh ơi. Anh sinh ngày bao nhiêu vậy? nhà anh ở chỗ nào vậy? – nguyệt sau khi ngồi cạnh 2 hotboy hỏi liên mồn không thôi làm 2 thằng mệt hết hơi
- ngày 01 tháng 01 năm 01 nốt – hắn buồn thỉu người và trả lời. vì đây là 1 cô gái vừa béo vừa xấu.......
nguyệt lại quay ra
- còn anh – nguyệt nở 1 nụ cười khiến Long như muốn ngất. chẳng hiền và xinh như nó. Điệu cười của nó mới duyên làm sao
Long đang mải suy nghĩ k trả lời câu hỏi của nguyệt. thấy vậy:
- nài... cậu chê tôi phải không? Đừng tưởng hotboy mà thích làm gì thì làm nha. Cậu có muốn tôi cũng k thèm ngó tới cậu nữa đâu. – nguyệt vừa nói vừa ôm đầu của Long bằng cái tay to của mình. Rồi nguyệt quay sang hắn
- anh trả lời hẳn hoi k?
- hắn sợ run ng` uk....uk.... 11 / 12 / 94
- phải ngoan thế chứ. – nguyệt vuốt tóc hắn.
còn nó cứ quay xuống nhìn 2 thằng mà buồn cười
(mình cũng thật là thông minh.nó tự khen)
Còn hắn. từ ngày hôm ấy trở đi chẳng thèm động vào nó trong giờ học nữa. Long vẫn vậy. vẫn yêu, vẫn thích, vẫn có cảm giác lạ lùng về con bé.
Chiều đến. nó đc nghỉ học. nó từ chối mọi lời mời lên xe của hắn và Long. Nó đi bộ về
Đi được nửa đường bỗng có 1 chiếc xe ô tô màu đen. Nó vẫn ngĩ đơn giản là Long lại theo nó nhưng bỗng. có 4 người mặc com lê đeo kính đen nó giật mình rồi ngất đi. K phải nó sợ mà vì nó bị điện giật. khi tỉnh lại nó thấy tay mình bị chói ra đằng sau. Chiếc điện thoại nokia 1280 của nó ở trong túi quần đang rung. Nó thấy xung quanh tối om. Hình như trời đã tối. mà không phải mắt nó đau đau. Nó bị bịt mắt. bỗng khủy tay nó đập được vào chiếc điện thoại vì nó cài nghe = mọi phím nên nó đã nghe. Nó biết vậy liền hét lên.
- cứu tôi với, cứu tôi với.
- Trang, Trang.... – có tiếng vọng lại đủ để nó nghe
- là Long Là Long- nó biết vậy.
- Có ai k? đây là đâu? – nó hét lên để có ng nghe thấy và vào. Và cũng để Long biết tình hình của nó hiện tại
Có người bước vào:
- có gì vậy cô em? – giọng ng con trai lớn.
- Ông ông là ai? Tôi đang ở đâu? – nó hỏi để Long nghe thấy
- Tôi là ai ư? Tôi là vệ sĩ của tập đoàn thời trang nhà họ đỗ. Cô đang ở đâu ư? Cô đang ở trong 1 căn nhà bỏ hoang ngoài bãi biển. đc chưa?
ựa...... tiếng nó. Nó đã bị đánh ngất.
Long đã nghe được địa chỉ và người gây ra chuyện. Phi xe 1 mạch tới nơi trang bị nhốt. Long biết nơi ấy. căn nhà ấy cũng là nơi ng vợ chưa cưới của mình bị nhốt.
Mình sẽ k gọi ai. Mình k muốn 1 ng nữa ra đi ở nơi ấy. chờ anh nhé Trang. Phải chờ anh đến đấy. anh sẽ k để em rời xa anh nữa đâu.
Tốc độ xe Long giờ đã là 140km/h
15p sau:
- Uỳnh.... uỳnh.... – Long đạp cửa đi vào và tay bo với 4 ng vệ sĩ (Long cũng đã theo học võ cổ truyền trong vòng 3 năm)
Sau 1 hồi Long cũng đánh gục mặc dù thân hình k còn lành lặn nữa. máu me khắp người.
- Trang ... Trang .... Long tới gần và cởi trói cho nó. Nó vừa tỉnh.
- Trang. Em k sao là tốt rồi... câu nói vừa đứt thì
- ụp... có 1 người dùng gậy đập vào gáy Long. Rồi tất cả chạy đi.
Long ngất đi.
- Long Long.... dậy đi. Dậy đi... em biết rồi. em biết rồi. em sẽ làm ng yêu anh. Anh dậy đi. Anh mà ngủ nữa em k yêu đâu. Huhu... – nó vừa nói vừa khóc ôm lấy Long. Nó k biết làm sao. Nó run, nó sợ....
Nó ngồi gọi tên Long... gọi... gọi mãi. Và khóc... chưa bao giờ nó thấy sợ như vậy. nó sợ gì ư ...? có lẽ sợ ng nó yêu sẽ không còn ở bên nó nữa. sau 1 hồi. nó ngừng khóc. Nó thấy chiếc điên thoại...
- Alo... – đầu giây bên kia...
- Duy Duy phải không? – nó hỏi
- Ukm Trang ak? – duy trả lời
- Giúp Trang với. Trang k biết làm thế nào bây giờ. – rồi nó lại khóc
- Bình tĩnh Trang. Có việc gì vậy nói Duy nghe – Duy hốt hoảng hỏi.
- Duy giờ có thể tới đây đc k? – nó hỏi
- Ukm được Trang nói địa chỉ đi. – Duy hỏi vội
- .........
- Ukm đợi Duy tý nha!
Rồi Duy qua đón luôn Phương. 15p sau.
- Trang. Trang ơi........ – tiếng Phương gọi
- Nó chạy ra. Tôi... tôi ở đây... – nó hét lên 3 – 4 lượt.
Cũng may giờ trời vẫn còn sáng.
Duy và Phương chạy vào. Nhìn thấy Long rồi quay sang nó hỏi sự việc. nó kể hết từ đầu tới đuôi.
- đây là chỗ mà em gái Sơn bị nhốt. và cô ấy chết trong căn nhà này. Chắc vì vậy mà... – Duy nói từ từ...
- vậy sao? Nó hỏi
- thôi đưa Duy tới bệnh viện băng bó vết thương và điều trị đã. – Phương lên tiếng.
vì lúc này chiếc áo trắng của Long đã biến thành mầu đỏ máu.
Duy vào xe Long có 1 chiếc áo cánh. Duy liền thay cho Long rồi cõng ra xe.
Phương đi một mình xe của Long. Duy Long và nó đi 1 xe.
Trên đường đi. Thấy nó vừa ôm Long nước mắt vừa chảy.
- Trang cũng thích Long phải k? – Duy hỏi làm nó giật mình..
- Sao? Sao Duy hỏi lạ vậy? – nó hỏi ngược lại
- Thì tại Duy thấy lần đầu trang khóc nên hỏi vậy. – Duy trả lời.
- Thực sự Trang k biết làm sao. Từ ngày Trang vào trường này. Mỗi buổi chiều đi học về Long luôn là ng trở Trang về. Trang thấy vui khi ở bên Long. Nhưng Sơn lại luôn đi theo Trang. Khiến Trang khó xử. Trang k biết phải làm sao. – nó nói
- Vậy là Trang thích Long đúng k? – Duy lại hỏi
- Uk. Với Sơn Trang chỉ coi như người anh trai của mình dù 2 ng đối xử với Trang rất tốt từ ngày Trang bước vào trường.
- Hôm nay Trang cũng đã nhận lời yêu Long rồi.- nó nói tiếp.
- Trang biết Long rất quan tâm tới Trang. Nếu hôm nay mà k có Long thực Sự Trang k biết phải làm sao. Chỉ mong Long k có mệnh hệ gì thôi. – nó lại nói. Nước mắt vẫn lăn dài trên đôi má hồng của nó.
Cách viện khoảng 5p Duy gọi điện
- Bác Đức ak? Cháu Duy đây. Bác chuẩn bị ng ra cổng cho cháu. Bạn cháu vừa bị đánh đang ngất. khoảng 5p nữa cháu tới. bác chuẩn bị nhanh nha. – k cần câu trả lời nó úp máy
- Đây là bác mình. Là giám đốc bệnh viện B này.
Tới nơi.
1 đội ngũ y bác sĩ đã chờ sẵn. Long được dặt vào nằm trên xe đẩy. Duy đứng nhìn. Nó ôm mặt khóc và chạy vào. Phương và Duy chạy theo sau.
Bác sĩ không cho nó vào phòng cấp cứu. nó ngồi bên cạnh Phương. Ôm Phương khóc.
10p sau. Nó đã bình tĩnh. Có chuông điện thoại.
- mẹ ak? – nó nhấc máy
- ukm. 6h 30 rồi sao con còn chưa về? – mẹ nó hỏi
- bạn con đang nằm viện chắc hôm nay con về muộn. mẹ đừng lo. Có cả cái Trang ở đây mà. – nó trả lời
- uk. Nhưng nhớ mua gì mà ăn nha. K lại đói ngất ra đấy thì khổ. – mẹ nó dặn
- vâng con biết rồi. – nó nói rồi cúp máy
1 tiếng sau.
Bác sĩ bước ra từ cánh cửa phòng cấp cứu của Long.
- cậu ấy k sao đâu các cháu đừng lo. Nghỉ vài ngày là khỏe chỉ bị thương nhẹ bên ngoài. Nhưng tay sẽ phải bó vài hôm vì bị 1 vật đập phải. có 1 vết thương ở lưng khá sâu. Nhưng bác đã khâu lại. chịu khó kiêng vài ngày là khỏi.
rồi mọi ng chạy vào xem Long thế nào.
- Ông k sao chứ Long? – Duy hỏi
- Tôi vẫn khỏe k sao cả đừng lo. – Long nói.
- K lo. K lo mà ai bị ngất vậy? – Duy hỏi đểu.
- Chẳng qua là.... – Long ấp úng
- Là gì ... là gi hả... – Duy
- Thì ak. Là tôi đói đó... – Long cười.
- Ak Long nè. Ông biết ai lam chuyện này k? – duy hỏi
- Ông nhắc mới nhớ nè. Mà thôi. Rời khỏi đây đã rồi tôi kể cho. Tôi sợ mùi bệnh viện lắm. – Long nói nhanh
- Về nhà tôi nha. – Phương nói.
- Uk thôi cũng được. rồi Long gọi nó lên xe.
- Nè ông đi đươc không? – Duy lo lắng hỏi
- Ông nghĩ tôi thế nào? –Long vênh váo.
- Nhưng bác tôi nói tay ông bị thương nặng đấy còn lưng ông nữa. tôi sợ - Duy hỏi thật lòng
- Đừng lo. Lái ô tô có phải xe máy đâu mà k đi đc 1 tay chứ. Mà tôi để 2 ng tâm sự k thích ha? – Long kích vì biết ai cũng muốn bên ng mình yêu mà.
- Tuy ông vậy – Duy lảng đi
Duy và phương đi 1 xe.
Trên đường đi.
- alo. Tôi sắp có khách đến. làm tôi mâm cơm nha. Khoảng 15p nữa tới nhà. Làm nhanh không thì ra quán mua thức ăn nha. – Phương gọi cho quản gia.
- V y. – Duy lên tiêng
- Khiếp nghe sởn quá ak. – Phương nói đểu
Duy cầm lấy tay Phương. K nói gì.
Còn với nó:
- Trang nè! – Long gọi nó
- Dạ? – nó thưa.
- Sao ngoan vậy?
- Hy... gì k?- trang hỏi
- Lúc nãy em nói với tôi là thật chứ? – Long hỏi
- Chuyện gì cơ? – nó giả bộ ngây ngô
- Thì em nói sẽ yêu tôi ấy. em gọi tôi là anh mà. Khi hôn mê tôi cảm nhận được em ôm tôi. Có những giọt nước mắt rơi xuống miệng tôi mặn chát. Em nói em yêu tôi lần nữa đi được k? – Long nói thật lòng mình. K cười, k nháy mắt như mọi khi.
Nó biết giờ ai quan trọng với nó.
- Long, em yêu anh nhiều và thật lòng. – nó nói từ từ. và nhìn Long bằng ánh mắt trìu mến.
- Anh cũng yêu em nhiều lắm. – Long đáp
- Ak! Vậy anh có thể yêu em mấy ngày? – nó hỏi trong ánh mắt ngịch ngợm của mình.
- Anh sẽ yêu em 1 ngày chỉ 1 ngày thôi. – Long nói hồn nhiên
- Thật ag? – nó hỏi và buồn lặng
- Thật nhưng ngày ấy đặc biệt lắm.
- Là sao? – nó hỏi
- Vì ngày đấy là ngày anh còn sống.- Long mạnh mẽ trả lời.
- Vậy thì vẫn ít quá. – nó nói.
- Eo. Vậy thì anh sẽ yêu em 2 ngày đc k? – Long trả lời.
- Là ngày nào vậy anh? –nó đang ngơ ngác muốn biết câu trả lời
- Là ngày chẵn và ngày lẻ vậy nha! – Long trả lời tiếp
- Eo thế thì càng k đc. – nó nói và lắc đầu
- Tại sao? Long hỏi nó
- Thì để ngày chủ nhật anh đi tán gái ha? Khôn thế? – nó nói trêu.
- Vậy anh yêu em 3 ngày nhé. Long lại hỏi
- Là ngày nào?
- Là hôm qua, hôm nay. Và ngày mai – Long nhìn về phía trước
- Cũng tạm được nhưng vẫn ít mà anh
- Thế anh yêu em 4 ngày.
- ...... nó im lặng chờ kết quả tại sao lại là 4ngay`.
- Đó là 4 ngày xuân,hạ,thu,đông
- Em vẫn thấy ít anh ag. – nó nói.
- Vậy thì 5 ngày nha. Là những ngày nắng, mưa, dâm, oi bức, và lạnh giá – Long vẫn nói.
- Em vẫn thấy thiếu – nó cố tình chêu
- Vậy sáu ngày đc k?
- Là ngày gì? Anh – nó hỏi nhanh
- Là ngày anh sống bên em, ngày k có em bên cạnh, ngày anh đi học đi làm, ngày anh nằm trong phòng bệnh, là ngày anh trở thành ông cụ già, và là ngày anh nằm trong quan tài. – Long vui vẻ đáp
- Eo anh nói ghê quá. Em k muốn đâu. Nếu anh yêu em 7 ngày.
- Được sẽ yêu em 7 ngày. Là ngày thứ 2, 3, 4, 5, 6, 7 và chủ nhật. em cũng hứa yêu anh đi em nhé. – Long nói rồi nhìn lướt sang nó.
- Ukm em hứa sẽ yêu anh nhưng em chỉ yêu anh 1 ngày thôi. K yêu nhiều ngày đâu anh nhé. – nó tinh nghich trả lời.
- K. – Long nói 1 câu dứt khoát.
- Anh chê ít hả? – nó hỏi
- K anh thấy như vậy là qua nhiều rồi. anh chỉ cần em yêu anh tới khi anh k còn bên em nữa thôi. Anh k cần gì nhiều hơn thế. – Long buồn bã trả lời.
- K anh sẽ mãi bên cạnh em mà. Sao anh nói vậy. – nó hốt hoảng hỏi
- Thôi tới nhà Phương rồi. em dìu anh vào nhà đi nhé. – Long nở 1 nụ cười thật tươi.
- Hic. Anh như trẻ con vậy? – nó chêu
Rồi nó dìu Long vào nhà. Cả mấy đứa nói chuyện vui vẻ. Thật hạnh phúc.
Thời gian cứ vậy trôi qua. 1 năm sau:
- Hôm nay đã là ngày 22/8 ùi. Nhanh thật ý – giọng Phương nói.
- Uk. Mình cũng bên nhau được 1 năm ùi nhỉ. Năm nay vào 11. không biết có được học cùng lớp nữa hay không? Em nhỉ? – Duy hỏi giọng buồn thiu.
- Anh đừng lo mà không được thì xin chứ sao? Đâu nhất thiết phải học cùng lớp đâu mà hihi. – Phương nói rồi cười vui.
(phương nói vậy thôi chứ nhưng nó cũng buồn lắm trong lòng nó cũng ánh lên những suy nghĩ buồn.)
- anh này mình đi sang nhà cái Trang chơi đi. Mẹ nó cũng đã mất được 1 thời gian ùi mà. – Phương nói tiếp
(mẹ Trang đã mất trong một lần tai nạn giao thông. khoảng 6 tháng trước)
15p sau:
King kong........
Long chạy ra mở cửa.
- 2 ông bà tới ùi đó hả? – Long hỏi.
- Uk. Còn mỗi 4 đứa thôi sao không sang thăm nhau chứ. Huống gì mình chơi với nhau bao nhiêu năm nay. – Duy trả lời và kèm theo 1 nụ cười.
- Biết rồi 2 ông bà vào nhà đi. – long mời
- Gớm như nhà ông thật ý nhỉ? – Phương chêu
Đúng lúc đó Trang ra.
- mọi người vào nhà đi. Đứng đấy hoài. Về đây chơi với tôi hay là đến để chêu Long vậy? – Trang hỏi mò. Rồi cười
cả lũ đi vào nhà. Một năm qua có quá nhiều thay đổi. Sơn đã đi du học ở anh. Còn mẹ Trang cũng qua đời. Giờ cả nhóm còn có 4 đứa..
Phương Và Duy vào nhà thắp hương xong.
- Trang nè cuộc sống của bà giờ ổn chứ? – Phương hỏi
- Uk. Tôi cũng mong là vậy nhưng ngày tôi đi học trưa về đi làm thêm cũng có Long giúp nữa còn cả ba tôi mà. Cũng gọi là có đủ để sống. – Trang nói.
Khổ thân nó mới 16 – 17 tuổi đầu mà đã phải tự kiếm tiền nuôi bản thân. Cũng may là nhà cũng chỉ có mìh nó nếu như nó có em chắc phải đi bỏ học mất. nhưng Trang là con người có lòng tự trọng nên không cần bất cứ thứ gì sự trợ giúp của bạn bè. Mặc dù còn cậu nó nữa. nhưng nó không thể dựa vào cậu nó mãi được. Phương và Duy nghĩ trong đầu.
Long nhờ Phương và Duy có chút việc nên cả 3 đứa nó ra ngoài. Rồi 2 đứa nó về luôn.
- em này.- Long hỏi Trang
- dạ? anh nói đi – nó trả lời.
- còn 1 tuần nữa là phải đi học rồi nếu cứ làm thế này thì làm sao em có thời gian cho việc học? anh lông ngông quen rồi. nhưng em học giỏi. em phải học chứ. Hay anh đi kiếm tiền cho em còn em chỉ việc học thôi nhé. – Long nói dõng dạc
- nó ngớ người: anh bị sao không đấy hả?
- là sao? Nghỉ hè em còn đi làm được chứ giờ đi học ùi làm sao mà em đi làm mãi được? Long hỏi lại
- việc em em khác lo. Anh đừng quan tâm. – nó gắt giọng rồi bỏ lên phòng nó.
- Này này – Long gọi nó mà không được
Nó không thích ai thương hại nó. Nó chỉ muốn vậy thôi.
Long đi chợ rồi hồi lâu.
- Tại sao không thấy anh gọi nhỉ? Hay anh thương hại mình thật? tim mình đau đau quá. Mẹ ơi...con nhớ mẹ.....tai sao? .. tại sao mẹ bỏ con đi chứ? Mẹ không thương con nữa hay sao? Con đã lớn đâu? Con còn không thể chăm sóc được cho mình mà. Giờ ai chăm sóc cho con? Con sẽ phải tựa vào ai để sống. Mẹ ơi.....me..... – nó ngồi trong phòng khóc khóc to rồi nó thiếp dần đi vì sự mệt mỏi.
nó đâu biết nó còn có 1 bờ vai để tựa. Long đi chợ về và nge thấy tiếng nó khóc gào. Long cũng đâu muốn nó đau thế chứ. Long chỉ nghĩ để nó một mình có lẽ tốt hơn. Ai ngờ đâu nó lại như vậy Long trách mình khi đứng ngoài cửa phòng nó khi nghe tiếng khóc của nó. Lòng của Long cũng thắt lại. nó đâu biết Long còn yêu nó hơn chính bản thân Long? Long thầm nhủ sẽ không bao giờ để nó phải bật khóc nữa. rồi Long để nó ngủ và xuống bếp làm cơm.
1 tiếng trôi qua. Long đã làm cơm xong. Long lên phòng mở cửa. thấy nó ngồi gục vào thành giường nước mắt ướt đẫm chiếc ga. Long vào và ôm lấy nó. Cái ôm không phải là sự thương hại mà là một lời xin lỗi. xin lỗi vì mình đã không thể làm gì được cho người mình thương yêu. Cái ngày mẹ nó mất Long đã cố hết sức đưa mẹ nó đi bệnh viện. nhưng không kịp vì chấn thương quá nặng. từ đó Long không tha thứ cho mình. Và tự nhủ sẽ phải làm cho nó hạnh phúc. Vậy mà hôm nay lại làm nó đau khổ? Long ôm chặt nó vào lòng.
Nó tỉnh dạy. long đã ôm nó vào lòng ngủ từ lúcnào không biết. nó nhẹ nhàng bỏ tay Long ra và lấy tạm chiếc chăn mỏng choLong. Nó xuống bếp. cơm canh đã làm xong hết nhưng giờ thì nguội tanh rồi. Nónhìn vào mâm cơm và cười thầm. Đúng lúc đó Long đã đứng ở cửa nhìn thấy nó từlúc nào không biết.
-vkơi ăn cơm đi. Anh đói lắm. – Long nói khẽ và ôm nó từ đằng sau.
-Từđã nào. Để em đun lại thức ăn đã. Nguội hết rồi. – nó nhẹ nhàng gỡ tay Long ra.
-Ak.Mà sao anh nấu cơm xong không gọi em dạy? để cơm canh nguội hết. đã thế còn lănra ngủ nữa. – nó nói tiếp.
-Hic... anh.. – Long chưa nói hết câu nó lại nhớ ra một chuyện gì đấy..
-Ak..mà em lấy anh lúc nào mà vk? – rồi nó cốc cho Long 1 cái vào đầu. rồi đuổi Longlên nhà
-Emđúng là. Không để anh giải thích gì cả? kiểu nầy sau này lấy về không biết cósống được với vk k nữa, đúng là bà chằng mà..– rồi Long chạy thẳng lên nhà lên nhà.
-Cáigì? – nó hét lên nhưng Long đã đi ra khỏi tầm mắt của nó. Nó đành mỉn cười rồinấu lại thức ăn.
Ở một nơikhác trong nhà phương:
-Emthấy Long và Trang thế nào? – Duy hỏi
-Thếnào là thế nào ag? – Phương hỏi
-Ukmthì tình cảm này tính cách này... – duy trả lời.
-Hihi.Thì Long thì ít nói rất chân thành. Còn Trang thì ngịch ngợm từ bé nhưng lại dễbị tổn thương. Nói chung là 2 người mỗi người 1 tính cách không biết hợp nhaukhông nữa? – Phương giải thích 1 loạt.
-Ukmukm.... – Duy gật gù
-Ukmgi mà ukchứ. – Phương cốc cho Duy 1 cái rồi chạy xuống nhà.
-Hử?sao em dám cốc đầu anh? Em có biết em đã xúc phạm tới tập đoàn ASD rồi khônghả? – rồi Duy đuổi theo Phương
-Lêulêu... thế anh không biết em là ai hả? – Phương quay lại chêu
-Đừngtưởng anh sợ em nha.
Rồi 2 đứachạy đuổi nhau xung quanh nhà. Bỗng:
-Ái.Em đau quá. – Phương không chạy nữa rồi lăn đùng xuống đất ôm lấy bụng.
-Phương...phương em làm sao vậy? – Duy hốt hoảng rồi bế phương lên phòng. Đặt phương nằmxuống giường.
-Anhxin lỗi lần sau anh không đùa em nữa. anh biết lỗi rồi dạy đi Phương. – Duy nóitrong nước mắt.
-Haha.Anh nhớ câu này đấy. – Phương tỉnh dạy cười
-Em... em dám lừa anh ak? – Duy ngẩng mặt lên và tiến lại gần Phương
-Ơ...này này... anh vừa nói gì anh quên rồi hả? – Phương giật mình
-Không!Anh có nhớ gì đâu nhỉ? Anh vừa nói gì ak? – Duy giả vờ ngu ngơ.
-Ghétanh lắm. không thèm chơi với anh nữa. huhuhu. – Phương cũng không vừa.
-Hic.Thì thôi vậy con gái gì mà như thế chứ? Hic. Anh đi ngủ đây. Muộn rồi mai làngày đi học đầu tiên sau nghỉ hè rồi đấy. – Duy nhăn nhó
-Embiết rồi hic. – Phương méo mặt.
-Hichúc vk yêu ngủ ngon. Anh xuống dưới đây. – nói rồi Duy hôn Phương vào chán.
-Dạ.chúc anh ngủ ngon. Mai gọi em nhé. – Phương nói nhẹ.
-Ukm.– rồi Duy xuống nhà.
Còn lại4 bức tường xung quanh Phương. Với nó màn đêm thật khủng khiếp. nó lấy đi hếtnhững gì thuộc về ánh sáng. Tim phương nhói đau từng nhịp. nó biết mình bị làmsao. Và nó biết tình trạng của mình như thế nào. Nhưng giờ đây còn Duy bên cạnhnó. Nó không muốn mất Duy. Không muốn làm người con trai mình yêu buồn. Phươngcũng không biết phải làm sao. Rồi cơn đau tim quặn thắt lại. nó dậy và tìm lấylọ thuốc trợ tim. Nhưng sao không thấy. Phương thấy đau từng cơn rồi thấy mẹ vềôm lấy mình. Nó thiếp đi dưới nền nhà.
Cách đórất xa. Nước Ý.
- 1người con trai ngồi trong lớp học nhưng lại cầm điện thoại nhìn ngắm ảnh của 1người con gái đang chăm chú đứng ở cửa lớp và nhìn ra nơi nào đó. Trái tim bỗng đau lên khi ở rất xa... Rất xa cô gái ấy. và người con trai đã mỉn cười khi nhường lại cô gái cho người bạn thân nhất của mình. để đằng sau nụ cười là những giọt nước mắt trong tim.
Trái tim đau buồn. tự hỏi tại sao thế giới này là vậy? tại sao yêu lại không thể nói rằng mình thích. Tại sao phải cố tỏ ra minh là người mạnh mẽ trong khi mình rất yếu đuối và mong có ai đó tâm sự nhưng tại sao cố tỏ ra mình không cần sự quan tâm ấy?
- tại sao? Tại sao mình ngốc quá vậy? tại sao mình không thể nói tim mình không thể thiếu được cô ấy? tại sao minh lại nói với họ rằng với mình cô ấy chỉ là đùa vui? Để giờ đây tim mình đau thế này? Mình đã chạy trốn khỏi tình cảm ấy như 1 thằng con trai yếu đuối tại sao mình không theo đuổi cô ấy như Long ..???
trở lại VN:
- sáng rồi dậy đi vk. Anh nấu cơm xong rồi. v dậy măm đi. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của năm đấy. đừng để bị muộn hic... – Long năn nỉ gọi nó.
- Từ đã. Em đang ngủ mà hic... – nó ề oài.
- Đúng là nàng công chúa mê ngủ của tôi. Hic.. chỉ tại thường ngày anh chiều em để em tha hồ ngủ nướng nên giờ mới thế đây mà hic.. hôm nay em phải dạy chứ? Cô học trò gương mẫu lớp 10a2 đâu rồi? – Long kích đểu nó.
- Hứ. anh đừng ngồi đấy nằm mơ nữa. em lên 11 ùi đó. Dậy thì dậy. hứ... – nó hất chăn ra rồi bĩu môi đi ra khỏi giường xuống nhà đánh răng rửa mặt, rồi đi học luôn.
- Này em làm sao vậy chứ? Ăn gì đi đã nào – Long gọi nó.
Nhưng nó vẫn cứ bước đi.
Long lắc đầu mỉn cười và đi lấy xe rồi phi nhanh theo nó.
- lên xe đi vk. Đừng giận anh nữa mà. – Long năn nỉ nó.
- K.- nó thẳm nhiên nói một cách vô tư.
- Thôi mà vy anh biết lỗi rồi mà. Đi nhanh lên không muộn học bây giờ. – Long vẫn năn nỉ
- Ukm thì lên anh nhớ đấy. – nó nói rồi lên xe. Nó nghĩ chẳng tội gì mà phải đi bộ cả đường thì xa. Thế là nó tót lên xe ngồi.
Long chẳng nói gì. Chỉ cười thầm với tâm hồn thơ ngây của nó. Rồi hai đứa phi thẳng tới trường với tốc độ choáng ngậm đường phố (cũng may là đi sớm không thì công an tóm chết tiêu ùi).
Trong khi đấy ở biệt thự nhà Phương:
- Duy ơi nhanh lên. – Phương hét ầm ĩ. Vì tội chàng hoàng tử quá lề mề.
- ừ ừ... anh xong ngay đây mà chờ tý đã. – Duy hét vọng lại.
- K. Anh k nhanh là anh chết với em. – Phương dọa
- Ui. Bà xã chờ tý. Làm gì mà ghê vậy? muộn tý không sao đâu mà. – duy nịnh hót.
- Nhanh lên. Nhanh lên đi. – Phương vẫn dục
- Uk. Anh xong rồi. anh ra đây. – nói rồi Duy chạy thẳng ra ngoài. Mở cửa xe nhảy phát vào trong và Phương phi luôn tý nữa thì Duy ngã.
- Vừa thôi. Chậm lại. chậm lại đi – Duy nói hốt hoảng
- Hóa ra anh chưa biết tài của em ak? – Phương ngây ngô.
- Gì? – Duy quay sang hỏi lại.
- Em biết lái từ hồi cấp 2 ùi mà. Với lại em thích chạy tốc độ lắm. cảm giác thật tuyệt. – Phương nói xong câu. Trước mặt đã là ngôi trường của nó học.
ở cổng đã có 2 người đợt sẵn. đó là Long và Trang.
- He! 2 ông bà tới muộn vậy? – Long hỏi
- Thì tại cái ông này này. Lề mà lề mề... híc...- Phương nói rồi khoác tay Trang đi tới bảng thông báo xem lớp.
Cả 4 đứa vẫn học cùng nhau tại lớp 11a1. rồi 2 đứa lại khoác tay nhau vào lớp. đằng sau là Long và Duy. Vừa đi vừa cười. Long thấy nó mà trong lòng hp lắm. Nhưng không hiểu sao trong tim Long lại có 1 điều gì đó bất ổn. Long bỗng nhớ lại vụ nó bị bắt cóc.
Quả không sai. Cách đó không xa. Đứng từ cửa lớp 11a1 của nó có 1 đứa con gái khá quen. Đeo kính đen tóc xoăn ngang lưng ép mái nhuộm vàng. Bỗng...
- tùng... tùng... tùng... – trống vào lớp. Long kéo tay nó xuống bàn cuối để ngồi.
- thì ra đứa con gái ấy chính là Mai. Đúng rồi Đỗ Thanh Mai. Mình phải cảnh giác với cô gái này. Cô ta đáng sợ hơn vẻ bề ngoài. – Long thầm nhủ với bản thân.
- Duy ơi. Ông còn nhớ cô gái ngồi đầu bàn tóc vàng hoe kia không? – Long nt cho Duy.
- Tôi chịu thôi. Là ai vậy? tôi làm sao mà nhớ? – Duy nt trả lời.
- Vk ơi! Em còn nhớ cô gái tóc vàng hoe ngồi đầu k? – Duy hỏi Phương
- Ai cơ? Người yêu cũ của anh hả? - Phương quay sang chêu.
- Không phải. Anh đang nói ngiêm túc đấy. không đùa em đâu. – Duy nói khẽ nhưng đủ để làm Phương giật mình.
- Em xin lỗi em tưởng... thế là ai hả anh? – Phương ra vẻ quan tâm hơn.
- Anh cũng không biết. Long hỏi anh. Anh không nhớ.
- Rụt....rụt...rut....- điện thoại trong túi quần Duy Rung.
- La Mai. Con gai chu tich tap đoan thoi trang. Ma nam truoc doa Trang o cantin đo. – Long nt lại.
- Ak tôi nhớ ra rồi. là người bày ra âm mưu bắt cóc Trang Phải không? – Duy nt lại
- Vk ơi. V còn nhớ năm ngoái đứa nào bắt nạt Trang k? – Duy hỏi Phương
- Em nhớ chứ làm sao em quên được. nhưng sao anh? Sau vụ đó nó đã chuyển đi rồi mà anh. – Phương hỏi
- Uk. Thì là đứa ngồi bàn đầu tóc vàng hoe đó. – Phương giật người. thì ra nó đã về.
- Vậy thì chắc có lẽ giờ Trang đi đâu mình cũng phải đi cùng. Không được rời mắt khỏi Trang đâu. – Phương nói với duy
- Uk. Anh biết mà. – Duy đồng ý với Phương.
- Rụt....... rụt..... rụt... – uk. Dug rui day. Og phai canh Giac day. Co ta k hien nhu ve be ngoai dau. – Long nt lại.
- Uk. Tui biet phai lam sao ma. Ong chu y toi trang nha. Co ta k de tha cho Trang vu truoc dau. – Duy lo lắng dần và gửi tn lại.
- Tùng...tùng...tùng... – 3 tiết học trôi qua một cách nhanh chóng.
Giường như trong 4 đứa chỉ có Trang là không biết chuyện gì đang và sẽ sảy ra với mình. Một tâm hồn thơ dại. dễ tin người và có lòng vị tha cao cả. chính tính cách ấy sẽ giúp nó thoát nạn hay sẽ đẩy nó vào sâu hơn vòng bẫy đã được sắp đặt?
- đói quá. Xuống cantin ăn gì đi anh. – nó năn nỉ Long
- ukm. Anh biết v anh đói rồi mà. – Long nói rồi 2 đứa khoác tay nhau ra rủ đôi kia nữa xuống cantin.
- Bụp... nó vừa bước tới cửa phòng cantin thì ...
Thấy 1 đứa con gái lớp 11a2 kế lớp nó đổ bát cơm và canh nóng vào người 1 đứa con gái đang ngã.
Nó nhìn kĩ. Thì ra là Mai. Người đã sinh sự với nó cũng ở nơi này. Nhưng là vào năm trước. còn người đổ cơm vào nó là ai? Nó nhìn kĩ. Đó chẳng phải là ...là ... Trinh và bên cạnh là Ngọc hay sao? Bọn nó chơi rất thân với nhau cơ mà. Sao giờ lại...?
Nó không nghĩ nữa. và quyết định ra đỡ lấy Mai.
- bạn có sao k? – nó vừa đỡ vừa hỏi.
- uk. Cảm ơn. Bạn tốt quá. – Mai nói với nó.
- Ak bạn không giận mình về chuyện ngày trước chứ? Cho mình xin lỗi nha.! – mai nói tiếp
- Ak. Không có gì đâu. Chuyện cũ rồi đấy mà. – nó nói chưa dứt câu
- Đi thôi Trang. Long mua đồ ăn rồi ra sân sau thôi. – Phương kéo tay nó đi.
- Úi bà làm cái gì thế? – nó hét lên.
- Ak có gì đâu. Đi thôi. – Phương nó nhanh cho qa chuyện
- Uk. Từ từ đã.
- Ak quên. Bạn đã ăn gì chưa? Đi với tụi này nha! – nó hỏi tiếp Mai.
- Tui...tui cũng có phần hả? – Mai hỏi.
- Có chứ. Đi thôi. – nó kéo Mai đi
- Này. Bà làm cái trò gì thế? – Phương hỏi khẽ vào tai nó.
- Tui làm gì đâu? – nó ngạc nhiên hỏi.
- Thì đó.. đó - phương chỉ tay vào Mai.
- ??? ... tui k hiểu gì hết ak? – nó vô tư trả lời.
- Thôi đi. Nói với bà khổ quá đi mất. – Phương kéo tay nó và đằng sau là mai.
Măm trưa xong, nó và Long ngồi dưới thảm cỏ xanh mượt tựa vào gốc cây. Nó khẽ tựa nhẹ đầu vào vai Long. Có tiếng rì rào của nước. nó có cảm giác đây không phải là đang trong trường học. nó thiếp đi.
Long ngồi ôm nó và thầm ngĩ cho số phận nghiệt ngã của nó. Bây giờ và sau này. Chắc rằng sẽ còn rất nhiều gian truân. Long tự nhủ mình sẽ luôn phải ở bên cạnh cô ấy. cô ấy còn quá ngây thơ. Dễ tin người quá.
- Anh này. – Phương đang ngồi cạnh bờ suối với Duy
- Uk sao vk? – Duy hỏi khẽ
- Anh thấy cô ta thế nào? – Phương gục đầu vào Duy.
- Anh thấy giờ cô ta thật đáng thương. – Duy lắc khẽ đầu tỏ vẻ.
- Em lại thấy có gì đó rất khả nghi. Chắc chắn cô ta không như vẻ bề ngoài đâu. – Phương nhỏm đầu dậy khẳng định
- Tại sao? Anh thì không nghĩ vậy đâu. Chắc em còn nghĩ tới chuyện năm trước phải không? – Duy quay sang Phương hỏi.
- Không phải đâu. Em nói thật mà anh. Anh không tin em ak? – Phương giận
- Không. Anh không có ý đó. Thôi kệ. chuyện đâu còn có đó mà em. – Duy an ủi rồi lấy tay cúi đầu Phương vào vai mình.
- Em ngủ tý đi. – Duy nói tiếp.
- Ùk lát anh gọi em nha – nói rồi Phương nhắm mắt. nhưng lòng không yên.
Mai ra ngồi cạnh Duy.
- Phương ngủ ùi hả anh? – Mai khẽ hỏi.
- Uk. Mà anh có chuyện muốn hỏi. em đừng bảo anh lắm chuyện nhé! – Duy ấp úng.
- Dạ. anh cứ nói đi. – Mai khẽ
- Uk thì... là ... chuyện trưa nay đó. Em bị làm sao thế? Chẳng phải em đã chơi rất thân với 2 đứa đó hay sao? –Duy hỏi
- Ak. Chuyện đó hả? chỉ là hiểu lầm thôi. Em không trách họ đâu. – nói rồi Mai kể:
- 3 đứa tụi em chơi với nhau từ bé rồi anh ag. Vì ba mẹ chúng em cũng chơi với nhau. 3 công ty hợp tác. Thế rồi nhà em thành đạt hơn. Ba mẹ của 2 đứa kia mới thông đồng với nhau hãm hại gia đình em. Họ rút vốn ra và giờ công ty không có vốn phải bán 3 công ty con. Giờ gia đình em không đứng top đầu nữa phải chạy vay khắp nơi. Vậy là em đang học bên Mĩ cũng phải xin cho về VN gấp. về tới nhà. Em cứ ngĩ mình như trước kia. Tiểu thư. Ngạo mạn. nhưng em đã nhầm. 2 đứa kia rủ em đi sop rồi lấy chộn thẻ ATM của em. Làm em không biết làm sao trả đống đồ hiệu ấy. nên em phải cắm tạm thời chiếc điện thoại. 2 đứa làm em mất mặt chưa đủ còn thuê người đánh em. Em biết trước đây em làm nhiều việc có lỗi với mọi người. nhưng cũng may là có bọn anh vẫn nhận em là bạn em cảm ơn anh nhiều lắm.
- Có gì đâu. Đâu phải là anh chứ. Ngươi nói cảm ơn phải là Trang mới đúng. – Duy ngước mắt sang nhìn về phía nó.
- Dạ. thế 2 người yêu nhau lâu chưa ag? – mai hỏi
- Em hỏi anh hay hỏi Trang? – Duy mỉn cười
- thì anh nói cả hai người luôn đi. Hi @@~ - Mai cười.
- anh và Phương thì yêu nhau từ sau ngày em hất cốc café vao người Trang đó.
- Em. Vụ đó em thật xin lỗi anh. – Mai ra vẻ e thẹn.
- Không. Người em cần xin lỗi là phương và Trang kia. – Duy nhẹ nhàng.
- Da. Còn ..... – rồi mai nhìn sang phía Long
- Ak. 2 người đó hả? từ ngày Sơn đi. Tình cảm của cả hai bền chặt hơn.mặc dù là họ yêu nhau từ trước đó. –rồi Duy cười.
Ngĩ cũng thật lạ. Sơn yêu Trang. Nhưng không dám nói. Một người ai cũng có thể nói ra lời yêu lại không thể nói được với Trang. Sơn đã Quyết định nhường lại Trang cho Long. Rồi quyết định đi xa để quên người con gái đó. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sơn rung động thật sự trước một người con gái nhưng lại không nói ra. Ngày Sơn đi chỉ nhắn lại 1 tin nhắn cho Long.
- “Trang mà làm sao tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”
Vừa nói tới đây thì “ Tùng... tùng ...... tùng ......tùng.....tùng Trống báo
- vậy thôi khi khác anh kể cho nha... - Duy nói
- dạ. thôi em vào lớp trước.
- uk.
- Vk oi...! Duy gọi Phương.
- Dạ em dậy ùi nè. Mệt quá ak. Anh ra gọi Trang đi. – Phương ể oải.
- Uk. – Duy khẽ nhấc đầu Phương ra và ra gọi Long.
- Ukm. Tôi dậy đây rồi. – Long nói vọng
- Trang ơi.dậy đi. Lên lớp thôi. – Long lay đầu của nó.
- Dạ. híc. Em dậy ùi đây. Mệt quá ak. – nó mệt mỏi.
- Thôi. Minh lên cantin uống gì đó cho tỉnh đã rồi lên lớp nha! – Long góp ý.
- Uk cũng được.- Duy nhất trí.
- Ak mà Mai đâu rồi Duy? – nó chợt nhớ tới Mai
- Mai lên lớp trước rồi em ag. – Duy trả lời
- Này. Tôi bảo 2 người đề phòng 2 người sao vẫn qua lại với hạng người như vậy? – Long gắt.
- Thì bạn bè thôi. Có gì đâu? Mà em thấy Mai thay đổi rồi chứ bộ. làm gì mà ghê. – nó nói khẽ
- Cái gì? – Long quát.
- Ak ak không... – nó giật mình.
- Anh nói rồi đó em phải cẩn thận đó. Cả Duy nữa. – Long nhắc lại lần nữa.
- Ukm. Long nói không sai đâu. Em đã bảo anh rồi mà không nghe. – Phương nhắc khẽ Duy
- Nhưng anh thấy giờ cô ấy khác rồi mà. – Duy vẫn biện minh cố.
- Thôi. Không nói nữa thế mọi người lên cantin hay định về lớp nào? Hay ngồi đây cãi nhau cả buổi. – Trang hét lên rồi đi trước
- Thôi mà. Anh biết rồi. vk yêu tha lỗi cho anh nha. – Long nịnh rồi chạy theo nó.
- Đi lên cantin thôi. – Duy cũng kéo tay Phương đi.
Ở cantin nó đang ngồi măm kem. Bỗng:
- con kia – 1 ai đó gọi giọng to lắm.
Nó quay lại vì linh cảm ai đó đang gọi mình.
- Pốp..... – 1 phát tát rơi vào mặt nó ù tai mà không hiểu tại sao?
- Nè...cô làm trò gì vậy? – Long đứng dậy hất tung chiếc ghế nhực đang ngồi
- Kìa anh... – nó gọi Long
- Em để yên. – Long gạt tay nó ra.
- Cô là ai? Cô muốn gì đây? – Long cao giọng hỏi.
- Tôi là ai anh không nhớ ak? – cô gái vênh mặt đáp
- Tại sao tôi phải nhớ loại người đê hèn bẩn tính như cô?
- Anh... anh... anh được lắm. – nói rồi cô ta quay mặt ra nó.
- Tôi cảnh cáo cô. Nếu giúp cô ta cô sẽ không sống được dưới ngôi trường này đâu. Cô nên nhớ cô chỉ là 1 đứa nhà nghèo kiếp xác. Bố mẹ bỏ nhau. Và đau khổ hơn nữa là giờ cô đang sống 1 mình. Nếu không có Long không biết giờ cô ra sao nhỉ? Cô ngủ với hotboy của trường thích không? Tôi nghĩ nếu không có bộ mặt xinh đẹp này của cô chắc là cô chẳng bao giờ vào được ngôi trường này đâu nhỉ? – những lời nói xúc phạm của cô gái ấy làm tim nó đau như dao đâm. Trong cơn xúc động không kiềm chế được nó dơ tay tát cho cô gái 1 phát rồi nó chạy thẳng ra cổng.
- Cô nhớ những gì cô đã gây ra tổn thương với người tôi yêu đấy. rồi cô cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp hơn gì đâu. Trần Tuyết Trinh lớp 11a2 con gái độc của chủ tịch tập đoàn nội thất ag. – Long cảnh cáo.
Cô không ngờ thân thế của mình lại bị Long vạch trần nhanh tới vậy. thì ra khi nghi ngờ Long đã lên mạng tìm tài liệu.
Nói rồi Long đuổi theo nó. Và giờ là lúc Phương ra tay:
.............còn tiếp

Bài viết liên quan

Top Game